Chương 4609: Mười vạn kiếm trận! (2)
Chương 4609: Mười vạn kiếm trận! (2)Chương 4609: Mười vạn kiếm trận! (2)
- Vạn vật có linh, kiếm đã từng ở đây chắc chắn đều không tâm thường, ngươi xem, trên đất này có rất nhiều mảnh vỡ, những thứ này đều là mảnh vỡ của kiếm. Rõ ràng, những thanh kiếm này đã từng bị người ta cứng rắn phá hủy. Kiếm hủy để lại
oán.
Dương Diệp nhìn lướt qua xung quanh, hắn cảm nhận một chút quả nhiên phát hiện ra một khí tức khó hiểu.
Kiếm Kinh đột nhiên nhìn về phía lòng đất, ở trong mắt nàng có phần kinh ngạc:
- Bắc Hoang Kiếm tông này còn lợi hại hơn ta tưởng!
Dương Diệp nhìn về phía dưới chân, rất nhanh, trong mắt hắn cũng xuất hiện một tia kinh ngạc, hắn phát hiện thấy ở dưới lòng đất này có một kiếm trận hoàn chỉnh.
Dương Diệp cùng Kiếm Kinh liếc mắt nhìn nhau, trong phút chốc, hai người trực tiếp bước vào lòng đất. Một trăm trượng dưới mặt đất, Dương Diệp cùng Kiếm Kinh ngừng lại, dưới chân hai người là từng thanh kiếm lơ lửng, những thanh kiếm này đang vận chuyển theo quỹ tích nào đó.
Trong lòng đất có ít nhất mười vạn thanh kiếm! Từ trên nhìn xuống, mười vạn thanh kiếm này hợp thành một vòng tròn, mười vạn thanh kiếm nối đầu đuôi liên kết với nhau chậm rãi xuyên qua. Trên mỗi một thanh kiếm đều có một đạo phù văn. - Kiếm phù!
Vẻ mặt Kiếm Kinh nghiêm trọng:
- Không ngờ được Bắc Hoang Kiếm tông tự nhiên nắm giữ loại kỹ thuật này!
- Kiếm phù?
Dương Diệp nhìn về phía Kiếm Kinh:
- Ngươi giải thích một chút đi.
Kiếm Kinh khẽ nói:
- Đây là một loại thủ pháp cổ xưa, ở Vĩnh Hằng Vũ Trụ bên kia có một loại tu hành giả tên là Thân Văn Sư, bhcosđịa vị đặc biệct tôn quý, bởi vì bọn họ biết vẽ phù văn và đặc biệt có tác dụng rất lớn, giống như những kiếm phù văn phía trên vậy. Nếu như ta không đoán sai, những phù văn này có thể nâng cao uy lực của những tkhanh kiếm kia tới giả cấp bậc Thần cảnh ở trong khoảng thời gian ngắn!
Ngụy Thần cảnh!
Dương Diệp sửng sốt, mười vạn thanh kiếm Ngụy Thần cảnh? Đó là khái niệm gì? - Chà chà...
Đúng lúc này, Kiếm Kinh đột nhiên chỉ vào phía dưới mười vạn thanh kiếm:
- Ngươi nhìn thấy những khí lưu màu vàng đậm kia không? Đây là lực lượng mặt đất, ở đây có trận pháp đang dẫn dắt lực lượng mặt đất tập trung lại. Nếu như ta không đoán sai, kiếm trận này khởi động là có thể lập tức thu được tất cả lực lượng mặt đất của đại lục gia tăng, hơn nữa, còn là liên tục không ngừng. Bởi vì một trận pháp này căn bản không có khả năng dùng hết lực lượng mặt đất của cả đại lục, cho dù mỗi ngày sử dụng có dùng tới một trăm năm cũng không có thể cạn được. Nói cách khác, nếu như linh khí đủ, chỉ cần trận pháp này phát động là có thể vĩnh viễn có lực lượng mặt đất gia tăng!
Nói đến đây, trong giọng nói của Kiếm Kinh kèm theo sự hưng phấn.
Dương Diệp đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Bạch:
- Ngươi không phải nói không có bảo bối sao?
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, sau đó móng nhỏ của nàng chỉ vào những thanh kiếm bên dưới và lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Rõ ràng nàng đang nói những thứ này đều là rác rưởi!
Dương Diệp đen mặt. Kiếm Kinh lại đột nhiên nói: - Nàng nói không sai, ở trong mắt nàng thì những thứ quả thật được xem là rác rưởi. Bây giờ, chắc hẳn cũng chỉ có Ngụy Thần khí thật sự cùng thần khí mới khiến cho nàng để ý được.
Dương Diệp quay đầu lại liếc nhìn những thanh kiếm kia và cảm thấy có chút bất đắc dĩ, không phải những thanh kiếm này không tốt, mà tâm nhìn của Tiểu Bạch đã cao hơn rất nhiều.
Đồ bình thường, Tiểu Bạch hoàn toàn coi thường!
Thu hồi mạch suy nghĩ, Dương Diệp nhìn về phía Kiếm Kinh:
- Kiếm trận này có uy lực lớn thế nào?
Kiếm Kinh liếc nhìn xung quanh và nghiên cứu một hồi rồi khẽ gật đầu:
- Nó có thể dễ dàng chém cường giả Phá Giới cảnh.
Nghe vậy, Dương Diệp lập tức sửng sốt.
Dễ dàng chém cường giả Phá Giới cảnh?
Kiếm Kinh chỉ vào kiếm trận phía dưới kiếm, bên dưới có một quả cầu ánh sáng cực lớn, trong đó không ngừng có kiếm ý tràn ra.
Kiếm ý rất mạnh!
Kiếm Kinh trâm giọng nói:
- Nếu như ta không đoán sai, những kiếm ý được Bắc Hoang Kiếm tông tích góp lại qua các thế hệ. Mặc dù trong kiếm ý này chỉ là kiếm ý Đạo Chân cảnh, nhưng rất nhiều. Nếu như ngươi hấp thu và luyện hóa những kiếm ý này, tuyệt đối có thể đạt được kiếm ý Hư Chân cảnh. Tuy nhiên ta không đề nghị ngươi làm như thế.
- Vì sao?
Dương Diệp không hiểu.
Kiếm Kinh khẽ nói:
- Ngươi làm như thế, như vậy uy lực của kiếm trận sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
- Có thể chuyển kiếm trận này đi sao?
Dương Diệp lại hỏi.
Kiếm Kinh lắc đầu:
- Muốn chuyển kiếm trận này đi, chẳng khác nào không còn lực lượng mặt đất, vậy uy lực kia cũng sẽ giảm đi rất nhiều...
Nói đến đây, nàng đột nhiên nhìn về phía Dương Diệp:
- Không đúng, bên trong Hồng Mông tháp có lực lượng mặt đất.
Hồng Mông tháp!
Bên trong Hồng Mông tháp tự hình thành thế giới, thế giới này cũng có lực lượng mặt đất.
Kiếm Kinh khẽ cười, nhưng chẳng bao lâu lại nhíu mày: - Không được, nếu phát động trận này thì cần phải tiêu hao rất nhiều linh khí, linh khí...
Nói đến đây, biểu tình nàng đột nhiên cứng đờ.
Linh khít
Thứ Dương Diệp không thiếu nhất là gì? Đương nhiên là linh khít
Ở bên trong Hồng Mông tháp của Dương Diệp, không chỉ có một linh mạch sắp đạt được tiên phẩm, còn có một Tiểu Bạch, cho dù linh mạch kia không đủ dùng, nhưng Tiểu Bạch, bọn họ còn sợ không có linh khí sao?
Dương Diệp nhìn Kiếm Kinh:
- Chúng ta hình như không thiếu gì cả.
Kiếm Kinh khẽ gật đầu:
- Cho nên...
Khóe miệng Dương Diệp hơi cong lên:
- Chuyển đi!