Chương 4620: Bản tâm không thay đổi, kiếm đạo vô địch! (1)
Chương 4620: Bản tâm không thay đổi, kiếm đạo vô địch! (1)Chương 4620: Bản tâm không thay đổi, kiếm đạo vô địch! (1)
Vẻ mặt Tiểu Bạch sửng số.
Mà trong lòng Dương Diệp cùng Kiếm Kinh lại chấn động vô cùng!
Nam tử trước mắt này rốt cuộc là ai?
Búa Khai Thiên Hồng Hoang, Hồng Mông tháp chỉ là không đủ đẳng cấp?
Đây chính là tôn tại khiến vô số người điên cuồng đấy!
Mà chúng ở trong mắt nam tử trung niên này lại không tính là đẳng cấp gì!
Bất kể là Dương Diệp hay Kiếm Kinh đều không có cảm thấy nam tử trung niên này đang nói mạnh miệng. Người ta không nhất thiết phải làm vậy. Hơn nữa, đối phương không chỉ nắm giữ khí Vĩnh hằng, còn có một Thái Cổ Chân Longl
Người như thế còn phải nói dối sao?Lúc này, nam tử trung niên lại nói:
- Thật ra, ta không có nhiều hứng thú đối với các ngươi, nếu không phải vì vật nhỏ này, các ngươi căn bản không đến được đây. Chỉ có điều bây giờ, tla lại có chút hứng thú đối với các ngươi. Dương Diệp nói:
- Mời tiền bối nói thẳng.
Nam tử kia nói:
- Ta sống cực lâu rồi, lâu đến mức bản thân ta cũng quên rốct cuộc đã bao lâu. Các ngươi đi tới nơi này, ta cảm thấy cũng không phải một chuyện trùng hợp. Cuối cùng ta cũng không muốn để ý xem là ai đang bày bàn cờ này, nhưng nếu đã xuống đến chỗ của kta, vậy ta lại nhận.
Nói đến đây, một vỏ kiếm màu đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp.
Vỏ kiếm dài hơn bốn mét, vỏ rất đơn giản, thoạt nhìn giống như một vỏ kiếm bình thường.
Dương Diệp nhìn vê phía nam tử, cũng không nhận vỏ kiếm, mà chỉ nói:
- Nghe tiền bối nói vậy, dường như có người đang điều khiển cuộc đời của chúng ta, hoặc nói là đang thao túng tất cả sao?
Nam tử hỏi ngược:
- Cuộc đời của ai mà không bị điều khiển chứ?
Dương Diệp nhíu mày, nam tử lại nói:
- Thu nhỏ thế giới lại nhìn, trong hồ có một con cá, ngươi cảm thấy số phận của chúng ở trong tay ai? Nhìn lớn hơn, bách tính bình thường trong một quốc gia, số phận của bọn họ lại ở trong tay ai? Ngươi làm sao dám xác định mình lại không phải là con cá trong hồ này?
Nói đến đây, nam tử thoáng dừng lại một chút, sau đó lại nói:
- Khi thực lực ngươi càng cường đại hơn, ngươi càng cảm nhận được một ít tồn tại không thể tưởng tượng nổi. Ngươi chắc hẳn đã từng nghe nói tới Thiên Mệnh, ngươi bây giờ chắc hẳn vẫn chưa chạm tới một tâng này, nhưng khi thực lực ngươi càng lúc càng lớn mạnh, ngươi sẽ phát hiện ra có vài thứ sờ không tới, nhìn không thấy, không có nghĩa là không tồn tại. Đương nhiên, chuyện trong thế gian cũng không có gì là tuyệt đối, cũng có thể là ta nhìn lâm, hoặc đã đoán sai. Những điều này đều không phải là chuyện gì khẩn cấp, không phải sao?
Dương Diệp liếc nhìn nam tử, sau đó nói:
- Tiên bối suy nghĩ nhiều rồi.
- Thật sao?
Hai mắt Dương Diệp chậm rãi nhắm lại:
- Chuyện sau này, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy chứ? Cứ đi tốt con đường hiện tại mới là nghiêm túc nhất, về phần nói đến số phận gì đó, ta cảm thấy làm hết sức mình, nghe Thiên Mệnh là được, ngài thấy thế nào? - Thật thú vị!
Trong giọng nói của nam tử kèm theo ý cười:
- Dựa vào lời này của ngươi, ngươi xứng với vỏ kiếm này, về phần kiếm có xứng vưới vỏ kiếm hay không thì phải xem những lời ngươi nói có phải là thật lòng hay không.
Dương Diệp liếc nhìn vỏ kiếm kia, sau đó nói:
- Kiếm thì sao?
- Bản thân ngươi phải đi tìm!
Nam tử kia nói.
Dương Diệp:
Nam tử lại nói:
- Trước khi ngươi đi, ta hỏi ngươi một câu rất tâm thường. Vì sao tu kiếm?
Dương Diệp nói:
- Có thể giết người, có thể bảo vệ người.
- Ha ha...
Nam tử đột nhiên phá lên cười.
Kiếm Kinh lôi kéo Dương Diệp, Dương Diệp khẽ gật đầu, sau đó nhìn vê phía nam tử:
- Tiền bối, vãn bối cáo từ.
Nói xong, hắn ôm lấy Tiểu Bạch, kéo Vương Nhị Nha và đi ra phía ngoài.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến giọng nam:
- Tặng ngươi một lời, bản tâm không thay đổi, kiếm đạo vô địch.
Bản tâm không thay đổi, kiếm đạo vô địch!
Dương Diệp thoáng dừng lại một chút, sau đó nói:
- Cảm ơn!
Nói xong, hắn cùng đám người Kiếm Kinh trực tiếp rời khỏi đại điện.
Trong đại điện chỉ còn lại nam tử.
Nam tử đột nhiên lại nở nụ cười, hai hàng nước mắt tràn ra.
Nước mắt rơi không ngừng!
Trước kia, một tiểu hài tử và một lão nhân từng nói chuyện:
- Tiểu tử, vì sao tu kiếm?
- Chính là để bảo vệ cha và mẹ!
Nói đến đây, tiểu nam hài do dự một lúc, sau đó lại thêm một câu: - Còn làm cho cô nương vui vẻ!
- Được, từ giờ trở đi, ngươi chính là đồ đệ của Kiếm Vô Địch ta.
Vô số năm sau.
Tiểu nam hài đã không phải là tiểu nam hài nữa, mà là một trong những người mạnh nhất trong thế gian, hắn đi tới cuối trời, trong mắt của hắn đầy tự tin. Hắn có lòng tin tuyệt đối có thể bước vào cánh cửa mà chưa bao giờ có người đi vào. Bởi vì, hắn thật sự rất mạnh!
Hắn dừng bước lại, nơi đó có một giọng nói truyền đến:
- Kiếm quan trọng hay là cha mẹ cùng cô nương ngươi thích quan trọng hơn?
Nam tử nheo mắt lại:
- Ngươi muốn rhá hỏng tâm cảnh của ta sao?
Âm thanh này im lặng rất lâu, sau đó nói:
- Vẽ ra hình dáng của bọn họ thì ngươi có thể tiến vào cánh cửa này!
Nam tử ngây người.
Hình dáng?
Hình dáng?
Hình dáng của cha mẹ? Hình dáng của người hắn thương yêu sao? Nam tử trung niên đứng ngây ra, dần dần, tay hắn, cơ thể hắn bắt đầu run rẩy.