Chương 4619: Hư Chân! (2)
Chương 4619: Hư Chân! (2)Chương 4619: Hư Chân! (2)
Dương Diệp mở mắt ra, ở trong viên mắt của hắn không còn là biển máu, mà là một ánh sáng màu vàng.
Dương Diệp đứng lên và hoạt động thân thể, trong nháy mắt, không gian xung quanh hắn trực tiếp chấn động!
Hư Chân!
Vào giờ phút này, cảnh giới của hắn không chỉ đạt tới Hư Chân, cơ thể cũng đạt tới Hư Chân! Đặc biệt cơ thể như vậy tuyệt đối không phải là Hư Chân bình thường. Lực lượng của Long Nguyên dung hợp cùng cơ thể hắn, làm cho cơ thể hắn có đặc tính rồng nhất định, có thể nói, bây giờ cơ thể hắn là Hư Chân, nhưng cho dù là đại yêu Giới Chủ cảnh cũng không nhất định mạnh hơn hắn. Lấy Tiểu Ngưu bây giờ so sánh với hắn, Tiểu Ngưu nhất định sẽ không sánh bằng hắn.
Ngoài ra, trên người hắn còn có thêm một luồng uy.
Long uy!
Bây giờ trên thân hắn có thêm một long uy vô hình, bất kể là đối với người hay là với đại yêu, long uy này đều có tác dụng chấn áp nhất định, đặc biệt là đối với yêu. Đương nhiên sẽ không có tác dụng với Tiểu Bạch, đừng nói hắn chỉ nắm giữ long uy, cho dù là một con Chân Long ở trước mặt Tiểu Bạch cũng không có tác dụng gì.
Nhìn thấy Dương Diệp, Tiểu Bạch bỗng chốc nhào qua, sau đó không ngừng cọ cọ vào cằm của Dương Diệp. Thái Cổ Chân Long chớp chớp mắt, giờ phút này, nó cảm giác Tiểu Bạch cũng không phải đáng sợ như vậy.
Ở bên cạnh nó, Tiểu Ngưu do dự một lúc, sau đó chỉ vào Dương Diệp:
- Tôn... kính!
Tôn kính!
Ở trong cái vòng tròn nhỏ hẹp này lâu như vậy, Tiểu Ngưu biết rõ một đạo lý, đó chính là ngươi có thể chọc cho bất kỳ kẻ nào mất hứng, thậm chí cả Tiểu Bạch, nhưng tuyệt đối đừng chọc cho Dương Diệp mất hứng. Bởi vì ngươi chọc Tiểu Bạch mất hứng, nàng đánh ngươi xong sẽ quên, nhưng nếu như ngươi chọc Dương Diệp mất hứng, nàng sẽ không quên, nàng sẽ đánh ngươi cả đời. Kiếm Hồ kia chính là ví dụ tốt nhất. Đến bây giờ, Kiếm Hồ kia thỉnh thoảng vẫn có thể bị Tiểu Bạch trừng trị.
Hơn nữa, Dương Diệp cũng không tiện chọc. Người này tức giận lên còn đáng sợ hơn Tiểu Bạch! Phải nói là Dương Diệp tức giận thì Tiểu Bạch cũng sẽ ngoan như mèo vậy.
Thái Cổ Chân Long hiểu rõ ý của Tiểu Ngưu, nó liếc nhìn Dương Diệp, không biết đang suy nghĩ gì. Dương Diệp khẽ xoa đầu của Tiểu Bạch, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại, lần này lột xác, không chỉ cảnh giới cùng cơ thể lột xác, ngũ tạng trong cơ thể hắn cũng được lột xác, có thể nói, lần này hắn được nâng cao từ trong ra ngoài. Một điêu đáng để nói là khí vĩnh hằng này hình như lớn hơn, hơn nữa, bây giờ khí vĩnh hằng này đã bắt đầu tiếp xúc với Hồng Mông Tử Khí cùng Huyền Cổ khí.
Nói chính xác là tiếp xúc với Hồng Mông Tử Khí, trực giác nói cho hắn biết, khí vĩnh hằng không để ý tới Huyên Cổ khít
Nói tóm lại, lân này hắn được nâng cao toàn diện. Bây giờ hắn có thể dễ dàng sử dụng ra ba kiếm Kiếm Vực!
Hơn nữa, uy lực được nâng cao một bước!
Nếu như dốc hết toàn lực, bốn kiếm cũng có thể làm được, chỉ là rất tốn sức và lại tới mình!
Nói một cách đơn giản, bây giờ dưới Phá Giới cảnh cơ bản không có kẻ địch.
Lúc này, Kiếm Kinh đột nhiên mở miệng:
- Câm nhiều đồ của người ta như vậy, cũng nên đi gặp chủ nhân thôi.
Dương Diệp quay đầu nhìn về phía xa, ở đó có một cái ghế. Im lặng một lát, Dương Diệp ôm Tiểu Bạch đi tới trước cái ghế kia và thi lễ: - Ơn lớn không lời nào sao nói hết được, nếu tiền bối có việc gì cần, cứ việc căn dặn.
Dương Diệp vừa dứt lời, trên ghế đột nhiên xuất hiện một nam tử trung niên, nam tử trung niên chỉ có thân thể, hai tay hai chân đều không có, không chỉ vậy, ngay cả hai mắt cũng không có.
Dương Diệp nhíu mày và âm thầm đề phòng.
Lúc này, nam tử đột nhiên mở miệng:
- Đã nhiều năm như vậy, có rất nhiều người tới đây, nhưng ngươi là người thứ hai tới chỗ này. Người đầu tiên, đúng, ta suy nghĩ một chút đã, đúng rồi, chính là người sáng tạo Bắc Hoang Kiếm tông phía trên kia! Đáng tiếc, bây giờ người kia đã hồn phi phách tán.
Nghe vậy, chân mày Dương Diệp càng nhíu chặt. Hắn cùng Kiếm Kinh liếc mắt nhìn nhau, ban đầu, bọn họ đều cho rằng tông chủ Bắc Hoang Kiếm tông đến từ Vĩnh Hằng Vũ Trụ, hiện tại xem ra, rõ ràng không phải vậy.
Nam tử lại nói:
- Người kia có thiên phú kiếm đạo cũng rất tốt. Ta bảo hắn khiêm tốn một chút, bảo hắn học bản lĩnh xong liền rời đi. Đáng tiếc là sau khi hắn học bản lĩnh xong lại muốn khai tông lập phái, lúc này thì hay rồi, toàn tông bị tiêu diệt hoàn toàn, ngay cả kiếp sau cũng không có! Dương Diệp liếc nhìn nam tử, không nói gì.
Lúc này, nam tử lại nói:
- Ngươi có thiên phú bình thường, nhưng trái tim kiếm đạo này, kiếm xương này còn tốt hơn hắn rất nhiều, là một hạt giống tốt. Hơn nữa, kiếm đạo ẩn tình, mặc dù chỉ là hình thức ban đầu nhưng đã thật sự không tệ. Đám người bên cạnh ngươi cũng rất thú vị. Búa Khai Thiên, Hồng Mông tháp, tuy không mấy tốt, nhưng đối với ngươi vẫn tạm được, thích hợp để sử dụng. Về phần Kiếm Kinh này, nếu như có thể tìm về bản thể thì miễn cưỡng tạm được. Còn con trâu này có huyết mạch Thái Cổ rất loãng, đương nhiên, cho dù là tổ tông nó, Thái Cổ Hám Thiên Ngưu thật sự cũng chỉ được vậy. Nhưng nó có cơ duyên không tệ, sau này nếu như có thể đột phá huyết mạch của bản thân, miễn cưỡng xem như có đẳng cấp. Đúng rồi, tiểu nha đầu này...
Nói đến đây, nam tử đột nhiên ngừng lại.
Nhị Nha chớp chớp mắt, vẻ mặt tò mò.
Lúc này, nam tử lại nói:
- Ngươi không nên xuất hiện ở nơi này, đương nhiên, ta cũng xuất hiện ở đây, ngươi xuất hiện cũng không có gì đặc biệt. Chúng ta xem như là người trong đồng đạo, về phần kết quả thì chỉ có trời mới biết được!
Tiểu Bạch đột nhiên bay đến trước mặt người trung niên này, sau đó dùng móng nhỏ chỉ vào mình.
Nam tử im lặng một lát, sau đó nói:
- Linh tổ, ta nhận ra được ngươi, vạn linh tổ.
Tiểu Bạch chớp chớp mắt, còn gì nữa không?
-Ôil
Nam tử đột nhiên than khẽ:
- Nếu để cho các đời Linh tổ biết Linh tổ bây giờ là kẻ chuyên tỏ vẻ đáng yêu, không biết có thể tức tới phát nổ hay không.
Tiểu Bạch: