Chương 4657: Giống như ta vậy! (2)
Chương 4657: Giống như ta vậy! (2)Chương 4657: Giống như ta vậy! (2)
- Ta có thể ghi ngươi lại không?
Kiếm Tu nhìn thoáng qua quyển sách trong tay Nam Ly Mộng, đột nhiên hắn bấm tay điểm một cái, một tia kiếm quang xông vào thư tịch, ở trang cuối cùng xuất hiện một đạo kiếm quang!
Nam Ly Mộng nhìn Kiếm Tu thi lễ.
- Đa tại
Nói xong, nàng nhìn thoáng qua Dương Diệp, sau đó xoay người rời đi.
Kiếm Tu quay đầu nhìn vê phía Dương Diệp.
Cùng ta đi một chút!
Dương Diệp gật đầu. Hai Kiếm Tu đi châm chầm, trên bờ vai Dương Diệp, Tiểu Bạch thỉnh thoảng quan sát vị Kiếm Tu kia.
Kiếm Tu nói:
- Ngươi cảm thấy, như thế nào mới tính cường giả?
Dương Diệp suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Giống như ngươi tal
Kiếm Tu lắc đầu cười cười, sau đó hắn cúi đầu nhìn về phía kiếm trong tay, ánh mắt của Dương Diệp cũng rơi vào trên thân kiếm, kiếm kia khẽ run lên, sau đó kiếm ra khỏi vỏ, đi tới trước mặt Dương Diệp.
Dương Diệp duỗi tay nắm kiếm, nhưng kiếm không phản kháng.
Thanh kiếm này, chính là năm đó Tiêu Dao Tử hủy diệt, sau đó Dương Diệp ngẫu nhiên gặp được, chữa trị nó lại như lúc ban đầu.
Giờ phút này, thanh kiếm này hiển nhiên cũng nhận thức Dương Diệp, bởi vậy chủ động chào hỏi Dương Diệp.
Kiếm Tu nói:
- Nó còn nhận ra ngươi!
Dương Diệp gật đầu, sau đó nhìn vê phía Tiêu Dao Tử, đợi hắn nói tiếp.
Tiêu Dao Tử mỉm cười.
- Năm đó ở Kiếm Tông, ta ngẫu nhiên cảm ngộ, vì vậy buông tha hết thảy, cầu đạo bốn phía, cho đến ta đã tìm được bản tâm của mình, đi tới hôm nay.
Nói xong, hắn nhìn vê phía Dương Diệp.
- Ở trong quá trình này, ta gặp rất nhiều rất nhiều người, nhưng có thể để cho ta ghi nhớ lại không nhiều, trong đó có phụ thân ngươi, hắn là người để cho ta kính nể. Mặc dù thực lực của cha ngươi không bằng người vừa rồi, nhưng ở trong lòng ta, phụ thân ngươi mới là cường giả chân chính. Hơn nữa, nếu như phụ thân ngươi còn sống, tương lai thành tựu, nhất định có thể vượt qua người vừa rồi. Đáng tiếc, hắn dùng tình quá sâu.
Dương Diệp nhìn Tiêu Dao Tử, hai tay kìm lòng không được nắm lại.
Tiêu Dao Tử khẽ cười nói:
- Cường giả? Cái gì mới là cường giả?
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Dương Diệp.
- Ngươi biết ta thua ngươi ở địa phương nào không?
Thua mình?
Dương Diệp khó hiểu.
Tiêu Dao Tử cười nói:
- Kiếm của ta, nó nguyện ý trở thành kiếm của ngươi, ngươi hẳn có thể cảm giác được, nó không hề kháng cự ngươi, nhưng Huyết Kiếm trên người ngươi, nó sẽ không trở thành kiếm của ta.
Kiếm Tổi
Kiếm Tổ nguyện ý trở thành kiếm của Tiêu Dao Tử sao?
Để cho Kiếm Tổ ở giữa Dương Diệp và Tiêu Dao Tử làm lựa chọn, không hề nghi ngờ, Kiếm Tổ khẳng định lựa chọn Dương Diệp.
Nó có cảm tình! Là cảm tình chân chính!
Lúc này Tiêu Dao Tử lại nói:
- Bây giờ thực lực của ta mạnh hơn ngươi, thế nhưng kiếm của ngươi, Linh Tổ trên người ngươi, bọn hắn sẽ không bởi vì ta mạnh mẽ mà đi theo ta. Sở dĩ ngươi để cho ta cảm thấy đáng giá chờ đợi, trong đó có một điểm, chính là ngươi đối xử thành thực với mọi người.
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua tiểu gia hỏa trên bả vai Dương Diệp, sau đó cười nói:
- Thế nhân nhìn nàng là Linh Tổ, mà ở trong lòng ngươi, lại chỉ coi nàng như người thân.
Nói đến đây, đột nhiên hắn vỗ vai Dương Diệp.
- Trên người ngươi, nhân quả quá nhiều, bởi vì ngươi quan tâm người rất nhiều... Ngươi cái gì cũng muốn thủ hộ, cũng chính vì vậy, ngươi không ngừng để cho mình trở nên mạnh mẽ. Ngươi mạnh, cùng ta mạnh, là hoàn toàn khác biệt, ngươi là vì muốn bảo vệ mà trở nên mạnh mẽ, mà ta mạnh, đơn thuần là muốn trở nên mạnh mẽ.
- Nhưng ta đánh không lại ngươi!
Dương Diệp cười khổ nói.
Tiêu Dao Tử cười nói: - Đó là bởi vì ta sinh ra sớm hơn ngươi vô số năm. Hơn nữa, hữu tình, so với vô tình càng khó đi. Thế tục có đôi lời, gọi học giỏi ba năm, học xấu ba ngày, vô tình, chính là ném hết thảy, đối với người ngoan tâm mà nói, này không khó, nhưng hữu tình bất đồng, hữu tình, gánh vác trách nhiệm, buông trách nhiệm nhẹ nhõm, chủ động gánh trách nhiệm, khó, khó, khó!
Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
- Tam Thiên Đại Đạo, tình đạo đứng đầu. Bởi vì thế giới này, nếu như không có tình, ngươi nói, nó sẽ là một thế giới như thế nào? Bất quá bây giờ, tình đạo đang từ từ bị mọi người vứt bỏ, bởi vì tình đạo quá khó đi.
Dương Diệp trầm mặc.
Tình?
Kỳ thật hắn cũng không nghĩ quá nhiều, cũng không có suy nghĩ Đại Đạo Trường Sinh gì, cho tới nay, ở trong lòng hắn, người bên cạnh sống vui vẻ là trọng yếu nhất. Đáng tiếc, sự tình thường thường không như ý!
Tiêu Dao Tử cười cười, sau đó nói:
- Giới này, đã không có địa phương nào để cho ta cảm giác có ý tứ. Lần này từ biệt, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp nhau, bất quá ta hy vọng, lần sau gặp nhau, ngươi ta có thể chiến một lần, chân chính chiến một lần. Đương nhiên, còn có một điểm, hy vọng ngươi nhớ kỹ, chúng ta đến từ Huyền Giả Đại Lục, đó là thế giới của chúng ta.
Nói xong, Tiêu Dao Tử đã biến mất không thấy gì nữa.
Trước mặt Dương Diệp, thanh kiếm của Tiêu Dao Tử nhẹ nhàng chạm tay của Dương Diệp, sau đó quay người biến mất ở cuối chân trời.
Huyên Giả Đại Lục!
Dương Diệp trầm mặc hồi lâu, sau đó lắc đầu cười cười.
- Khẳng định sẽ không quên!
Nói xong, hắn ôm Tiểu Bạch quay người đi xa.
Cửa vào Thái Cổ Chiến Trường, lúc này nơi đây đã tụ tập gần tám vị Phá Giới Cảnh! Trong đó Trường Sinh Môn môn chủ Lý Trường Sinh, Tung Hoành Đạo đạo chủ Mạc Đạo Tử, Tạo Hóa Tông Vũ Văn Khâu còn có Hàn Phi Nhi Trường Sinh Giáo đều xuất hiện!
Đợi!
Đều đang đợi vị Kiếm Tu kia.
Trừ lần đó ra, một ít cường giả đã từ Vĩnh Hằng Chi Hà chạy vê, cũng đang rối rít tới.
Thái Cổ Chiến Trường, là lợi ích lớn nhất của mấy thế lực ở Vĩnh Hằng Chi Giới, Kiếm Tu kia đâm thủng cấm chế nơi đây, không thể nghi ngờ là đang gây hấn với bọn hắn. Mấy phe thế lực nhất trí cho rằng, nên giết gà dọa khỉ cho thế người nhìn một chút!
Lần này câm đầu là Trường Sinh Môn môn chủ Lý Trường Sinh.
Lý Trường Sinh nhìn thoáng qua cánh cửa kia, sau đó nói:
- Chư vị, thực lực của Kiếm Tu kia có thể nói cực kỳ mạnh, hẳn là Phá Giới Cảnh đỉnh phong, thậm chí là Nhị Giới, đợi tí nữa kính xin chư vị không nên nương tay, xuất toàn lực, nhất kích tất sát người này!