Chương 4656: Giống như ta vậy! (1)
Chương 4656: Giống như ta vậy! (1)Chương 4656: Giống như ta vậy! (1)
Linh Tổ dứt lời, tay nàng đột nhiên thò tìm tòi, sau đó nhẹ nhàng nắm chắc.
Trong chốc lát, ở ngoài mấy trăm dặm, một bình chướng linh khí vô hình ngưng hiện, đạo linh khí vô hình này tâng tâng lớp lớp, hợp thành một tường thành vô cùng dày!
Mà lúc này, Nam Ly Mộng đột nhiên kéo vai Dương Diệp, sau đó thân hình run lên, mang theo Dương Diệp biến mất ở xa xa.
Dương Diệp phát hiện, thân sắc của Nam Ly Mộng cực kỳ ngưng trọng.
Ở bên ngoài mấy trăm dặm, một bàn tay tấn công về phía Dương Diệp và Nam Ly Mộng, rất nhanh, cái tay kia đi tới bích chướng, nó nhẹ nhàng vung lên, những bích chướng kia lập tức sụp đổ.
Xa xa, Nam Ly Mộng như cảm nhận được cái gì, nàng ngừng lại, hai người quay đầu.
Giờ phút này, hai người đã thấy cái tay kia rồi.
Hai mắt Nam Ly Mộng híp lại, sau một khắc, trong tay nàng đột nhiên xuất hiện một mảnh lá cây màu vàng, thoáng qua, mảnh lá cây hóa thành kim quang kích bắn đi. Bầu trời kim quang tỏa sáng!
Vô số kim quang như sóng triêu chấn động đi!
Cái tay kia có chút dừng lại, ngay sau đó một giọng nói vang lên.
- Con sâu cái kiến!
Thanh âm rơi xuống, cái tay kia nhẹ nhàng quét qua.
Như gió thu cuốn hết lá vàng, toàn bộ kim quang lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Nam Ly Mộng âm trầm, thực lực của đối phương nằm ngoài dự đoán của nàng. Lúc này Dương Diệp bước ra một bước, trong cơ thể, dưới chân núi Huyền Không Sơn, Thập Vạn Kiếm Trận rục rịchI
- Buồn cười!
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên, theo thanh âm này vang lên, một cái ghế xuất hiện ở trên không trung, thoáng qua, một cỗ uy áp cường đại bao phủ Dương Diệp và Nam Ly Mộng.
Cảm giác hít thở không thông!
Dương Diệp và Nam Ly Mộng nhìn nhau, Nam Ly Mộng cười khổ nói:
- Lân này sợ là bại! Không nghĩ tới, Nam Ly Mộng ta lại sẽ cùng một nam nhân chết chung một chỗ!
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía cái ghế ở bầu trời, tay phải nắm chặt Kiếm Tổ.
Hắn biết, hắn cùng với Nam Ly Mộng căn bản không phải đối thủ của người kia.
Nhưng coi như không phải đối thủ, cũng phải chiến một trận!
Nam tử trên chiếc ghế dựa nói:
- Không nghĩ tới, sau mấy vạn năm, Vĩnh Hằng Chi Giới sẽ xuất hiện một Linh Tổ, hơn nữa còn không xuất hiện ở Vĩnh Hằng Quốc Độ, xem ra lúc này đây, trời cao không có đứng ở bên Vĩnh Hằng Quốc Độ rồi.
Dương Diệp trâm giọng nói:
- Các hạ là Hoang Tộc?
Nam tử cười nói:
- Tại sao không cầu xin tha thứ?
Dương Diệp cười nói:
- Cầu xin tha thứ, ngươi sẽ bỏ qua chúng ta sao?
- SẽI
Nam tử nói: - Nếu như ngươi quỳ xuống cầu ta, ta có thể thả ngươi cùng nữ nhân này rời đi. Với ta mà nói, hai người các ngươi yếu để cho ta một chút hứng thú cũng không có!
Dương Diệp đang muốn nói, ngay lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên từ bầu trời kích xạ tới.
Kiếm quang lướt qua chân trời, trực chỉ nam tử trên ghế dựa.
Hai mắt của nam tử trên ghế dựa híp lại, tay phải nắm chắc thành quyền, sau đó oanh ra một quyền.
Kiếm chí!
Xùy-l
Như có cái gì bị xé nứt.
Toàn bộ bầu trời đột nhiên yên tĩnh lại.
Lúc này, một nam tử mặc trường bào màu trắng xuất hiện.
Kiếm Tu đi tới trước ghế, nhìn nam tử trên ghế dựa.
- Cường giả, không phải như ngươi.
Khóe miệng nam tử nổi lên nụ cười.
- Vậy ngươi cảm thấy cường giả nên như thế nào?
Kiếm Tu suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Giống như ta vậy! - Ha ha...
Nam tử cười phá lên.
- Giống như ngươi, Kiếm Tu, chuyện hôm nay, bản đế nhớ kỹ. Ngày sau, bản đế sẽ lấy đầu của ngươi.
Thanh âm rơi xuống, nam tử cùng cái ghế kia chậm rãi hư ảo.
Thời điểm nam tử kia sắp triệt để hư ảo, Kiếm Tu kia nhẹ gật đầu.
- Ta chờ ngươi!
Nam tử cùng cái ghế kia triệt để biến mất không thấy gì nữa!
Kiếm Tu quay người, sau một khắc, hắn đã xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp và Nam Ly Mộng, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Dương Diệp.
- Có thể tâm sự không?
Dương Diệp cười nói:
- Tự nhiên!
Nam Ly Mộng nói:
- Ta ở bên kia chờ ngươi!
Nói xong, nàng muốn rời đi, lúc này Kiếm Tu kia đột nhiên nói:
- Đạo của ngươi không tệ! Thân thể Nam Ly Mộng cứng đờ, quay người nhìn về phía Kiếm Tu.
- Thật sự?
Kiếm Tu mỉm cười.
- Đại Đạo ngàn ngàn vạn, bất kỳ đạo nào cũng bất phàm, đương nhiên, này phải xem người đi.
Nam Ly Mộng cười cười, sau đó nói: