Chương 4847: Chúng sinh đều như con kiến! (2)
Chương 4847: Chúng sinh đều như con kiến! (2)Chương 4847: Chúng sinh đều như con kiến! (2)
- Biết, nhưng không nói với ngươi!
- Vì sao?
Ta thích đấy, được không?
Cách đó không xa, Nhị Nha mỗi một lần bị đánh cho rơi xuống lại xông lên. Bề ngoài, Nhị Nha rất chật vật, hơn nữa, nàng ta đã da tróc thịt bong, vảy trên người cũng bắt đầu xuất hiện vết rạn, còn có cả vết máu!
Nhưng Nhị Nha lại càng lúc càng hưng phấn!
- Biết vì sao không?
Hoang Đế đột nhiên hỏi. Dương Diệp nhìn Nhị Nha, lắc đầu.
Hoang Đế nói:
- Lôi này có một chỗ đặc thù, chính là ẩn chứa tinh hoa của lôi cực kỳ tinh thuần. Mỗi một lần nó đánh xuống nàng ta, sẽ có bộ phận tinh hoa tiến vào trong cơ thể nàng ta. Nói một cách đơn giản thì chính là nàng ta hấp thu tinh hoa tinh hoa, sức phòng ngự của bản thân nàng ta cũng sẽ lợi hại hơn. Loại tinh hoa của lôi này một khi tiến vào trong cơ thể các ngươi, sẽ cường hóa làn da, xương cốt, kinh mạch của các ngươi, ngươi đã hiểu chưa? Dương Diệp gật đầu.
- Hiểu rồi!
Dứt lời, Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó bay lên cao.
Rất nhanh, một đạo lôi điện từ chân trời giáng xuống, nhìn đạo lôi điện đó, da đầu Dương Diệp ngứa ran, nhưng vẫn kiên trì chống đỡ.
Âm!
Dương Diệp trực tiếp bị đánh cho rơi xuống.
Trước mặt Hoang Đế, Dương Diệp nằm trên không gian run rẩy kịch liệt, cả người đen xì, da tróc thịt bong, máu tươi chảy ròng.
Trọng thương!
Một đạo lôi điện đã trực tiếp khiến cho nhục thân của Dương Diệp tan nát, toàn thân tê dại!
Đau đớn!
Đây là cảm thụ hiện tại của Dương Diệp, tư vị bị giật hắn chưa phải chưa từng nếm thử. Nhưng lần này thì khác, loại đau đớn này, cùng với một loại cảm giác tê tâm liệt phế, mà còn không phải ở một chỗ hai chỗ, mà là toàn thân!
Cũng may dưới sự chữa trị Hồng Mông tử khí, nhục thân của hắn bắt đầu chậm rãi khôi phục. Sau nửa canh giờ, Dương Diệp đứng lên, sau đó hắn lại lao vê phía đầu kia.
Bên dưới, Hoang Đế nhìn Dương Diệp và Nhị Nha, sau đó xoay người biến mất.
Ngay sau đó, hắn xuất hiện dưới lòng đất của Bắc Hoang Kiếm tông, cũng chính là là trước mặt Trần Huyền An.
- Ngươi nói với hắn quá nhiều rồi!
Trân Huyền An đột nhiên nói.
Hoang Đế nói:
- Hắn sớm muộn gì cũng phải tiếp xúc, hiện giờ biết trước cũng chưa chắc đã phải là không tốt.
- Tìm ta có việc gì à?
- Có một việc.
- Nói đi.
- Thời đại Thượng cổ so với văn minh võ đạo hiện tại thì mạnh hơn nhiều lắm à?
- Chỉnh thể thì mạnh hơn rất nhiều.
- Vì sao vẫn biến mất?
- Nguyên nhân có rất nhiều, ví dụ như chiến tranh. Rất nhiều nân văn minh đều sẽ biến mất trong chiến tranh. Trước thời đại Thượng cổ còn có văn minh cổ xưa hơn, nhưng mà chúng cũng biến mất. Giống như hiện tại, nếu Hoang tộc ngươi và Vĩnh Hằng quốc độ tử chiến, rất có khả năng là sau mấy vạn năm, hậu nhân cũng sẽ không nhớ tới văn minh thời đại này của các ngươi nữa.
- Chiến tranh là nguyên nhân chính, có điều rất nhiều lúc, chiến tranh là không thể tránh khỏi.
- Ta ở bên Vĩnh Hằng quốc độ cảm nhận được một đạo khí tức cường đại, không kém gì ngươi cả.
- Chuyện ở dây rất nhanh sẽ kết thúc. Tới tìm ngươi là muốn hỏi một chút. Nó thật sự rất mạnh à?
- Mạnh và không mạnh, ngươi đều có được, không phải sao?
Hoang Đế cười ha ha, tiếng cười vang khắp cả Bắc Hoang Kiếm tông.
Một lát sau, Hoang Đế bỏ đi.
Trong điện, chỉ còn Trân Huyền Anl
Trong điện trâm mặc hồi lâu, một đạo thanh âm đột nhiên vang lên.
- Chúng sinh đều như con kiến...
Trong hư không, Dương Diệp và Nhị Nha vẫn người trước ngã xuống, người sau tiến lên lao tới thân lôi. Nhị Nha còn đỡ, thần lôi này đối với thân thể của của nàng ta mặc dù có có trùng kích rất lớn. Nhưng nàng ta vẫn chịu được!
Nhưng Dương Diệp thì khác, Dương Diệp không chịu được, mỗi một đạo thần lôi đánh xuống đều sẽ khiến cho hắn da tróc thịt bong, sau đó phải nghỉ ngơi rất lâu mới có thể tiếp tục.
Có điều, hiệu quả thì vẫn có, hắn đã cảm giác được trong cơ thể mình có thêm một thứ gì đó. Ngoài ra, hắn giống như có thể chịu đựng được lâu hơn!
Cứ như vậy, Dương Diệp và Nhị Nha liên tục bị sét đánh. . .
Trong Hồng Mông tháp.
Chúng yêu có chút vui sướng khi người khác gặp họa, đại ma đầu Nhị Nha này cuối cùng cũng bị 'Chế tài' rồi!
Nhị Nha ở trong lòng họ là đại tỷ, cũng là một ma đầu.
Có điều, chưa vui sướng được bao lâu, Nhị Nha lại đột nhiên tiến vào trong Hồng Mông tháp, nàng ta đi tới đài phi thăng.
Nhìn thấy Nhị Nha cả người đều là vết thương, trong lòng chúng yêu đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác không ổn!
Nhị Nha nhìn đám tiểu long, sau đó nói:
- Các ngươi đi theo tal
Chúng yêu: Nhìn thấy chúng yêu không nhúc nhích, Nhị Nha lạnh lùng nói:
- Sao, các ngươi là cho rằng là các ngươi lợi hại hơn ta, cho nên không cần tu luyện nữa đúng không?
Chúng yêu vội vàng lắc đầu.
Nhị Nha nói:
- Nếu không phải, vậy thì đi theo ta.
Nói đến đây, nàng ta nhìn về phía tiểu long.
- Ngươi có ý kiến gì à?
Tiểu Long vội vàng lắc đầu.
Nhị Nha lại nhìn về phía Tiểu Ngưu, Tiểu Ngưu vội vàng lắc đầu.
Nhị Nha nhìn về phía Thái Cổ Đế Ngạc, Thái Cổ Đế Ngạc do dự một thoáng, sau đó lắc đầu.
Mặt mũi? Cốt khí?
Sau khi tới đấy, hắn đã học được một số thứ, đó chính là không thể sĩ diện, vê phần cốt khí, kết quả của muốn cốt khí chính là xương cốt bị chặt phăng!
Nhị Nha hài lòng hài lòng.
- Đi, mọi người cùng đi bị sét đánh. Nói xong, nàng ta rời khỏi Hồng Mông tháp. Trên không trung, Nhị Nha hừ một tiếng, nói:
- Lôi chết tiệt, chờ ngươi đánh ta xong, ta sẽ ăn ngươi. Cũng không biết là có ngon hay không, ừ, đợi để Dương ca ăn trước, xem có ăn được không...