Chương 4868: Chúng ta làm người phải giảng đạo lý! (1)
Chương 4868: Chúng ta làm người phải giảng đạo lý! (1)Chương 4868: Chúng ta làm người phải giảng đạo lý! (1)
Trul
Trên không trung, cự kiếm đang bồng bềnh chính là thanh Tru trong cơ thể hắn. Đương nhiên đó chỉ là hàng giả được đúc từ thần thiết không biết tên, hàng thật thì đang ở trong cơ thể hắn!
Lúc này, Kiếm Kinh đột nhiên nói:
- Tru từng ở Cổ Kiếm tông. Có điều đó là thời đại trước ta. Cũng chính là thời đại thượng cổ, cho nên điều này cũng không có gì là lại
Dương Diệp nhíu mày.
- Tru từng ở Cổ Kiếm tông à?
- Đúng vậy, có điều cụ thể thì ta cũng không biết, nó sớm hơn ta hai thời đại!
Dương Diệp đang muốn hỏi vì sao thì lúc này ở trước mặt hắn không xa, Cổ Hưu đột nhiên nói:- Đến rồi!
Dương Diệp thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía cách đó không xa, ở đó có một ngọn núi chọc trời, phía sau là dãy núi kéo dài không dứt, mà trên dỉnh núi mơ hồ có thể thấy được nhữnlg tòa cung điện to lớn.
Mà trên vùng trời của cung điện thỉnh thoảng lại có người ngự kiếm lăng không mà đi.
Trên ngọn núi chọc trời này tỏa ra kiếm ý cường đại!
Không đcơn giản!
Đây là cảm giác đầu tiên của Dương Diệp!
Dưới sự dẫn dắt của Cổ Hưu ba tới đỉnh núi, trong lúc này có vài đạo thần thức quét về phía họ.
Một loại trận pháp!
Tác dụng của trận pháp này chính là có thể nhìn thấu cảnh giới và tuổi tác của người tới, để phòng ngừa có người ngầm lẻn vào Cổ Kiếm tông.
Đáng để nhắc tới là, trận pháp này chính là Kiếm Kinh năm đó tạo ra. Bởi vậy, Dương Diệp rất thuận lợi thông qua sự dò xét của trận pháp.
Cổ Hưu đưa ba người tới một đỉnh núi nhỏ, cũng chính là là ngoại môn phong.
Toàn bộ Cổ Kiếm tông, chia làm ngoại môn, nội môn, và chân truyền.
Ngoại môn, bình thường chỉ là Đạo Chân cảnh và Giới Chủ cảnh, mà nội môn thì là Phá Giới cảnh từ nhất đoạn tới tam đoạn. Về phần chân truyền, chỉ có đạt tới Tứ Giới, mới có thể trở thành đệ tử chân truyền, mà đệ tử chân truyền, cũng tương đương với đệ tử hạch tâm
Nhân vật hạch tâm của Tông môn đương nhiên không được tính là hạch tâm nhất. Hạch tâm nhất phải là từ Ngũ giới trở lên!
Cổ Hưu sau khi dưa ba người tới ngoại môn phong thì xoay người rời đi, ba người phải đi báo danh.
Mạc Dư ngẩng đầu nhìn chân trời xa xa, khóe miệng bất giác nở nụ cười một tia.
- Đệ tử chân truyền, Mạc Dư ta nhất định sẽ trở thành đệ tử chân truyên!
Nói xong, hắn trực tiếp ngự kiếm biến mất.
- Hắn rất tự tinI
Bên cạnh Dương Diệp, Việt Thanh Vũ đột nhiên nói.
Dương Diệp nhún vai.
- Đây là chuyện tốt mà.
Việt Thanh Vũ cười nói:
- Vậy còn ngươi? Ngươi có vọng trở thành đệ tử chân truyên không?
Dương Diệp nghĩ nghĩ, sau đó nói:
- Bảo ta làm tông chủ Cổ Kiếm tông thì ta có lẽ còn có chút hứng thú! Việt Thanh Vũ ngây người, mà lúc này Dương Diệp đã bay đi xa.
Việt Thanh Vũ lắc đầu cười.
- Đây chắc chính là cái gọi là si tâm vọng tưởng nhỉ?
Nói xong, nàng ta cũng đi theo.
Chỗ báo danh của Ngoại môn, sau khi Dương Diệp và Việt Thanh Vũ báo danh, nhận được một chiếc lệnh bài. Lệnh bài của đệ tử ngoại môn. Dựa theo lời nói của Việt Thanh Vũ thì chính là bọn họ hiện tại đã là đệ tử của Cổ Kiếm tông. Ngày sau ra ngoài, nếu gặp phải kẻ địch, có thể báo ra xuất thân, dưới tình huống bình thường, người ngoài sẽ nể mặt Cổ Kiếm tông mấy phân. Cho nên lệnh bài này tương đương với một chiếc bảo mệnh phù!
Có điều, theo Dương Diệp, đây cũng là một đạo thôi mệnh phủ (phù lấy mạng). Rất nhiều lúc, báo ra thân phận, quả thật có thể khiến đối phương ném chuột sợ vỡ đồ, nhưng nếu gặp phải kẻ hung ác, cũng có thể khiến đối phương không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, giết người diệt khẩu luôn!
Sau khi trở thành đệ tử ngoại môn của Cổ Kiếm tông, bọn họ còn có tư cách đi nghe giảng bài, cái gọi là nghe giảng bài, chính là do một trưởng lão Ngũ giới tự mình truyền thụ tri thức kiếm đạo. Có điêu một tháng chỉ có một lần.
Vận khí của ba người không tồi, vừa hay hôm nay chính là ngày giảng bài của một vị cường giả Ngũ giới. Một lão giả ngồi xếp bằng trên sân khấu. bên dưới có mấy chục thêm đá, dưới thềm đá đặt trăm chiếc bồ đoàn.
Trước khi Dương Diệp và Việt Thanh Vũ tới, nơi này đã đầy người, có điều cũng may là vẫn còn chỗ trống.
Chỉ là vị trí này này khá đặc thù, bởi vì là ở trên cùng, cũng chính là vị trí gân sân khấu nhất, hơn nữa chỉ có ba chỗ.
Dương Diệp thấy không có ai ngồi liền dẫn Việt Thanh Vũ đi về phía ba vị trí đó. Rất nhanh, ánh mắt của vô số người chung quanh đều hướng vào họ.
Dương Diệp và Việt Thanh Vũ nhìn nhau một cái, hiển nhiên là cảm thấy có chút không thích hợp. Có điều, nếu lúc này lui về thì chẳng phải là sẽ mất mặt sao? Thế là Dương Diệp liền kiên trì đi tới!
Lúc này, trong đầu Dương Diệp và Việt Thanh Vũ vang lên thanh âm của Mạc Dư.
- Nhắc nhở các ngươi nhé, đây là vị trí của đệ tử ngoại môn Lục Vân Tiên, các ngươi tốt nhất đừng có ngồi.
Dương Diệp lắc đầu, sau đó thầm hỏi.
- Kiếm Kinh, ngươi có biết nhân vật này không?