Chương 4869: Chúng ta làm người phải giảng đạo lý! (2)
Chương 4869: Chúng ta làm người phải giảng đạo lý! (2)Chương 4869: Chúng ta làm người phải giảng đạo lý! (2)
Trong Hồng Mông tháp, Kiếm Kinh lườm Dương Diệp một cái.
- Ngươi có thể đừng hỏi những câu khiến người ta hoài nghi về chỉ số thông minh của ngươi được không? Ta là nhân vật thời đại nào chứ? Trừ mấy lão quái vật của Cổ Kiếm tông ra, ngươi cảm thấy ta sẽ biết những người sao còn lại à? Huống chi còn là một đệ tử ngoại môn?
Dương Diệp cười cười, sau đó hắn do dự một thoáng, nhìn về phía Việt Thanh Vũ.
Ngươi có ngồi không?
Việt Thanh Vũ do dự một thoáng, sau đó lắc đầu.
Nhiêu người như vậy đều không ngồi, hiển nhiên, vị Lục Vân Tiên kia tuyệt đối là một nhân vật không thể trêu vào! Nàng ta không muốn gặp xui xẻol
Thấy Việt Thanh Vũ lắc đầu, Dương Diệp lắc đầu cười.
- Kiếm đạo là vô cùng vô tận, trên con đường này sẽ có bao nhiêu trắc trở? Tên của một người thôi mà khiến kiếm tâm của ngươi dừng bước, người sau này đi thế nào nữa?Nói xong, Dương Diệp trực tiếp bước về phía ba vị trí đó.
Đối với hắn một nói, một chỗ ngồi mà thôi, ngồi hay không ngồi đều chẳng quan trọng. Có điều hắn cảm thấy Việt Thanh Vũ này khá được, nếu đã quen biết thì coi như là có chút duyên phận, cho nên mới nhắc nhở một chút. Đương nhiên, có nghe hay không thì là chuyện của đối phương.
Cứ như vậy, trong ánh mắt của mọi người, Dương Diệp trực tiếp ngồi vào vị trí giữa trong ba vị trí đó!
Mà sau lưng Dương Diệp, Việt Thanh Vũ ngây ra một lát, nàng ta giống như là nghĩ tới gì đó, có chút hưng phấn, có chút kích động, nhưng rất nhanh, nàng ta lại lạnh lùng bình tĩnh. Bởi vì nàng ta nghĩ tới rất nhiều chuyện, ví dụ như hậu quả, ví dụ như phiền toái... Qua hồi lâu, nàng ta nhìn về phía Dương Diệp với vẻ phức tạp.
Nàng ta không ởđi theo!
Phía trước, Dương Diệp thâm thở dài trong lòng, có điều hắn cũng không nói gì.
Băn khoăn cũng là chuyện rất bình thường.
Kiếm đạo kỳ thật cũng như cái gọi là tiên đồ trong thế tục. Rất nhiêu người bình thường cả đời, vì sao? Bởi vì bọn họ không dám xông pha, trước khi làm chuyện gì đó, còn chưa làm đã nghĩ tới thất bại, nghĩ rằng nếu thất bại thì mình sẽ ra sao?
Rất nhiều lúc, chuyện còn chưa bắt đầu, bọn họ đã phủ định bản thân mình! Theo Dương Diệp không xông pha thì sẽ phải sống một cách bình thường cả đời, xông pha một chút, cho dù thất bại, nhưng vậy thì sao?
Giống như hiện tại, Việt Thanh Vũ không dám ởi tới đây là bởi vì nàng ta sợ, sợ Lục Vân Tiên đó, người khác đều không dám ngôi, nàng ta dựa vào gì mà dám? Nhưng nàng ta lại không nghĩ tới, cớ gì mà phải sợ? Đến ngồi, cho dù là bị đánh, nhưng chỉ cần không chết thì có thể nỗ lực để trở nên mạnh mẽ, có thể báo thù, có thể đánh lại! Đầu là con người, ai kém hơn ai chứ?
Hồng Mông tháp, Kiếm Kinh thấp giọng thở dài, nàng ta sống vài vạn năm rồi, thiên tài nào mà chưa gặp, nhưng loại tâm tính này của Dương Diệp, nàng ta thấy rất ít. Có thể nói, thiên phú của Dương Diệp thiên phú An Nam Tĩnh thì kém xa vạn dặm, nhưng hắn lại không thua kém An Nam Tĩnh, chính là nhờ ý chí, tâm tính của hắn, tâm tính không chịu thua, tâm tính không sợ thua.
Như Dương Diệp đã từng nói, cả đời này, hắn hắn từng thua, từng bị hành hạ, thiếu chút nữa thì chết, cũng từng khóc, nhưng Dương Diệp hắn chưa từng sợ hãi!
Lúc này, Dương Diệp không nghi ngờ gì nữa đã trở thành tiêu điểm.
Trước mặt Dương Diệp không xa, tên cường giả Ngũ Giới kia nhìn Dương Diệp, sau đó tiếp tục giảng bài. Dương Diệp cũng nghe rất nghiêm túc, không thể không nói, lão giả này giảng rất có trình độ, cũng khiến hắn có một số thu hoạch. Qua hồi lâu, lão giả ngừng lại, sau đó nhìn về phía đám người Dương Diệp.
- Có thể hỏi ba câu, giơ tay để xin hỏi.
Trong nhất thời, vô số người giơ tay!
Ánh mắt lão giả dừng ở trên người một nam tử thanh niên khóe miệng có nốt ruồi, bởi vì vừa rồi thanh niên này nghe rát nghiêm túc, hơn nữa thỉnh thoảng còn trầm tư.
Thấy lão giả nhìn mình, thanh niên đó vội vàng đứng lên, thi lễ với lão giả rồi nói:
- Tân trưởng lão, ta tu tập một môn kiếm kỹ, giống với kiếm kỹ của Lục Vân Tiên sư huynh, nhưng vì sao uy lực của hắn so với ta thì lớn hơn rất nhiều?
Tân trưởng lão nhìn nam tử thanh niên, sau đó nói:
- Ngươi tu luyện bao nhiêu lần rồi?
Nam tử thanh niên nghĩ nghĩ, sau đó nói:
- Một tháng, mỗi ngày trăm lần.
Tân trưởng lão nói:
- Trở về, mỗi ngày tu luyện ba ngàn lần đi, kiên trì nửa năm, đến lúc đó thì xem lại!
Nói xong, hắn nhìn vê phía người bên dưới.
- Tiếp tục!
Rất nhanh, Tân trưởng lão lại trả lời câu hỏi của hai gã đệ tử. Khi mọi người ở đây cho rằng Tân trưởng lão định đi thì ánh mắt lão đột nhiên dừng ở trên người Dương Diệp.
- Vị trí mà ngươi ngồi là chỗ ngồi riêng của một đệ tử ngoại môn tên là Lục Vân Tiên, bên cạnh có hai chỗ trống là vì không ai dám ngồi bên cạnh hắn, ngươi biết không?
Dương Diệp hơi ngẩn ra, hắn không ngờ Tân trưởng lão lại đột nhiên nói chuyện với hắn. Hỏi lại.
- Vậy thì sao?
Tân trưởng lão nói:
- Lục Vân Tiên đã đạt tới Phá Giới cảnh, sắp có thể trở thành đệ tử nội môn, tuy hắn là Phá Giới cảnh, nhưng đã đánh bại cường giả Nhị giới.
Dương Diệp nghĩ nghĩ, sau đó nói:
- Tiền bối, ba vị trí này là Cổ Kiếm tông cấp riêng cho Lục Vân Tiên đó à?
Tân trưởng lão lắc đầu. Dương Diệp cười nói:
- Thế là được rồi, nếu không phải vị trí riêng của hắn thì sao ta không thể ngồi? Chúng ta làm người, phải giảng đạo lý chứ?
- Giảng đạo lý?
Khóe miệng Tân trưởng lão lộ ra nụ cười nghiên ngẫm.
- Ngươi thích giảng đạo lý với người khác à?