Chương 5246: Kiếm này, ta không muốn! (1)
Chương 5246: Kiếm này, ta không muốn! (1)Chương 5246: Kiếm này, ta không muốn! (1)
Trong nháy mắt, không gian yên tĩnh trở lại! Dương Diệp đứng ở nơi đó, Thiên Tru cứ như vậy chỉ vào Dương Diệp.
Lúc này Tiểu Bạch xuất hiện ở trên vai Dương Diệp néu Bạch nhìn thanh kiểm kia, chau mày, muốn nắm nó, nhưng bị Dương Diệp ngăn cản.
Dương Diệp ngắng đầu nhìn thoáng qua hư không, hắn cái gì cũng không cảm nhận được, nhưng mà hắn biết, vị kia xuất thủi Chủ nhân của Thiên Trul
Cũng chính là Thiên Mệnh đã từng chém giết Thiên Đạo!
Chỉ có vị chủ nhân kia, mới có thể để cho Thiên Tru đi ra nhằm vào hăn!- Ha ha...
Xa xa, Mặc Du điên cuồng cười phá lên.
- Nhìn thấy không? Ngươi nhìn thấy không? Ha ha, kiếm của ngươi căn bản không phải của ngươi, kiếm này căn bản klhông phải của ngươi.
Dương Diệp không để ý tới Mặc Du đã lâm vào điên cuồng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
- Ta cảm thấy có chút không công bằng.
Bầu trời không có bất kỳ đáp lại, nhưng Thiên Tru cứ như vậy nhằm vào hắn!
Hiển nhiên là không cho phép hắn giết người!
Dương Diệp nhìn thanh kiếm kia hồi lâku, đột nhiên trong tay hắn nhiều hơn một thanh kiếm.
Vãng Sinh Kiếm!
Hai tay Dương Diệp cầm kiếm mãnh liệt chém một cái!
Một kiếm này, trực tiếp chém vào Thiên Tru Kiếm, nhưng Thiên Tru Kiếm không chút sứt mẻ, trái lại cả người Dương Diệp bị đẩy lui ngàn trượng!
Không chỉ như thế, ở cổ họng của hắn, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một vết kiếm!
Chẳng qua là rách daI
Cảnh cáo!
Cái rách da này, không thể nghi ngờ là cảnh cáo Dương Diệp.
- Ha ha...
Xa xa, Mặc Du điên cuồng cười lớn, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Dương Diệp, sau đó nói:
- Ta sẽ lại tới tìm ngươi, chờ đấy!
Nói xong, hắn quay người hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở cuối chân trời. Theo Mặc Du rời đi, trước mặt Dương Diệp, Thiên Tru khẽ run lên, sau đó dựng đứng.
Dương Diệp nhìn thoáng qua bâu trời.
- Ta thù rất dai.
Bầu trời không có bất kỳ đáp lại.
Dương Diệp cũng không nói gì, quay người rời đi.
Thiên Tru đột nhiên trôi dạt đến trước mặt Dương Diệp, Dương Diệp cầm kiếm, sau đó mãnh liệt ném về phía bầu trời.
- Cút ngay cho lão tử, kiếm này, lão tử không muốn!
Nói xong, thân hình Dương Diệp run lên, biến mất ở xa xa.
Trong hư không vô tận, Thiên Tru lắng lặng trôi lơ lửng ở nơi đó, một lát sau, nàng đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang biến mất.
Dương Diệp ngự kiếm trong tinh không mịt mờ, sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm.
Khuất nhục!
Lúc này đây với hắn mà nói, chính là khuất nhục!
Yếu!
Vì thực lực của mình yếu mới có khuất nhục như vậy! Tăng thực lực lên.
Sau nửa canh giờ, Dương Diệp đi tới Vĩnh Hằng Chi Hà.
Hắn nhìn lướt qua bốn phía, sau đó tiến vào Hồng Mông Tháp.
Giờ phút này, trong Hồng Mông Tháp chỉ còn lại có đám người Tô Thanh Thi và Cổ Kiếm Tông, hiện tại đám người Cổ Kiếm Tông đã biết Hồng Mông Tháp tồn tại, nơi đây có thể nói là Tiểu Thế Giới của Dương Diệp.
Cổ Nghiệt mang theo đệ tử Cổ Kiếm Tông đi tới trước mặt hắn.
- Các ngươi muốn ly khai?
Dương Diệp có chút khó hiểu.
Cổ Nghiệt gật đầu.
- Vì sao?
Dương Diệp vẫn không hiểu.
Cổ Nghiệt nhìn lướt qua bốn phía, sau đó nói:
- Nơi đây linh khí đây đủ, nhưng ở chỗ này, tương đương với không có quá nhiều khả năng, Kiếm Tu chúng ta không phải ngồi trơ tu luyện, chúng ta muốn đi ra ngoài xông xáo!
- Mạt Pháp Chi Địal
Dương Diệp trâm giọng nói: - Các ngươi ra ngoài, sẽ cực kỳ nguy hiểm!
Cổ Nghiệt cười khổ.
- Này mới là mục đích chúng ta muốn đi ra ngoài, nếu như chúng ta một mực trốn ở chỗ này, vê mặt tâm cảnh, chúng ta vĩnh viễn không cách nào được tăng lên. Đương nhiên, sau khi chúng ta rời khỏi đây, sẽ ẩn tàng tính danh, hơn nữa chúng ta sẽ phân tán lưu lạc.
Dương Diệp trâm mặc.
Cổ Nghiệt lại nói:
- Cổ Kiếm Tông vẫn còn, chờ thời cơ tới, chúng ta sẽ tụ chung một chỗ, mà ngươi, một mực là tông chủ của chúng ta, trong lòng chúng ta, cũng chỉ có một tông chủ là ngươi.
Dương Diệp nhìn đám người Cổ Nghiệt, ở trong đó, hắn nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, ví dụ như đám người Lục Vân Tiên, người Cổ Kiếm Tông còn sống sót không nhiều lắm. Nhưng những người sống sót này, đều là tinh anh trong tinh anh.
Trâm mặc một lát, Dương Diệp nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch gật đầu, tiểu trảo vung lên, rất nhanh, vô số Thần Tinh xuất hiện ở trước mặt đám người Cổ Nghiệt.
Dương Diệp nói khẽ:
- Sau khi rời khỏi đây, bảo trọng. Cổ Nghiệt nhẹ gật đầu nói:
- Tông chủ, ngươi cũng thế. Còn nữa, ngày sau mặc kệ ngươi ở đâu, chỉ cân ngươi có nhu cầu, chúng ta đều sẽ chạy đến.
Dương Diệp mỉm cười.
- Sau khi ra ngoài, trước tiên giữ mạng cái đã, còn nữa, Cổ Kiếm Tông không thể mất, từ giờ trở đi, mỗi một người các ngươi đều là tông chủ của Cổ Kiếm Tông, các ngươi có thể đi khai tông lập phái, cũng có thể đi làm gì đó, nhưng mặc kệ các ngươi làm cái gì, ta hi vọng ngày sau các ngươi không nên xuất hiện sự tình tự giết lẫn nhau, bằng không thì, ta sẽ rất thất vọng. Được không?
Cổ Nghiệt nghiêm mặt nói: