Chương 5247: Kiếm này, ta không muốn! (2)
Chương 5247: Kiếm này, ta không muốn! (2)Chương 5247: Kiếm này, ta không muốn! (2)
- Tông chủ yên tâm, chúng ta tuyệt sẽ không xuất hiện loại tình huồng đó.
Dương Diệp nhẹ gật đầu, hắn liếc nhìn mọi người.
- Bảo trọng!
Mọi người ôm quyên.
- Tông chủ bảo trọng!
Rắt nhanh, đám người Cỏ Nghiệt cằm lấy Thần Tỉnh đi ra Hồng Mông Tháp.
Dương Diệp nhìn lướt qua bồn phía, trong Hồng Mông Tháp có chút trông vắng al
Như cảm nhận được tâm tình của Dương Diệp, Tiểu Bạch bay đền trên vai hắn, nhẹ nhàng cạ hai má của Dương Diệp. Dương Diệp vuốt cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch, cười nói:
- Ta không sao.
Nói xong, Dương Diệp mang theo Tiểu Bạch đi tới chỗ của Nhị Nha, giờ phút này Nhị Nha ở một chỗ sâu trong núi, mà trong núi sâu kia, thỉnh thoảng có tiếng nổ lớn truyền đến.
Nhị Nha đã tu luyện mê muội! Hiện tại nàng cơ bản không có chơi, mỗi ngày đại bộ phận thời gian đều đang tu luyện, chỉ khi rất mệt mới sẽ ra ngoài dạo chơi với Tiểu BạchI
Dương Diệp không có đi quấy rây Nhị Nha, hắn biết, kỳ thật Nhị Nha cũng muốn trở nên mạnh mẽ, bởi vì bây giờ bọn họ đối mặt địch nhân đều rất mạnh!
Sau khi Dương Diệp và Tiểu Bạch chơi một chút thì đi ra Hồng Mông Tháp.
Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn, Dương Diệp gặp được một nhân ảnh quen thuộc.
Đúng là nữ tử váy trắng.
Dương Diệp đi tới, nữ tử váy trắng nhìn thoáng qua Dương Diệp, mỉm cười nói:
- Cảm thấy ủy khuất?
Hiển nhiên, nàng đã biết sự tình Thiên Tru Kiếm và Mặc Du rồi.
Dương Diệp lắc đầu.
- Chẳng qua là cảm thấy có chút bất bình.
Nữ tử váy trắng cười nói:
- Trả kiếm lại cho nàng, xem ra oán khí của ngươi không nhỏ.
Dương Diệp trầm giọng nói: - Kiếm kia, nếu như có thể lấy mũi kiếm nhắm vào ta, ta muốn có lợi ích gì?
Nữ tử váy trắng cười cười, sau đó theo dòng sông đi xuống dưới.
- Ngươi biết vì sao ta thích ở chỗ này không?
Dương Diệp lắc đầu.
Nữ tử váy trắng nói khẽ:
- Ta ở chỗ này đã có một đoạn tuế nguyệt rất đẹp, một đoạn tuế nguyệt không có tranh đấu. Lúc trước nơi đây rất hòa bình, nhưng đáng tiếc, theo càng ngày càng nhiều người tìm tới nơi này, nơi đây dân dân không hòa bình nữa.
Nói xong nàng nhìn về phía Dương Diệp, cười nói:
- Mới đầu, ta thử dùng đạo lý, nhân nghĩa đến cảm hóa, nhưng đáng tiếc, ta thất bại. Người có khi chính là như vậy, ngươi càng giảng đạo lý với hắn, bọn hắn càng không nghe, cuối cùng ta phát hiện, giảng đạo lý đơn thuần là không được, nhiều khi phải giết vài người mới có thể.
Nói xong hai tay nàng đột nhiên vẫy lên.
Trong chốc lát, cả Vĩnh Hằng Chỉ Hà tách ra hai bên.
Ở đáy sông, Dương Diệp gặp được rậm rạp chằng chịt thi thể Dương Diệp quay đầu nhìn về phía nữ tử váy trắng, nữ tử váy trắng nhẹ gật đầu.
- Là ta giết. Còn có bao nhiêu, ta cũng không nhớ rõ. Ta chỉ biết là, lúc trước ta dùng sức quá lớn, sau đó toàn bộ bọn hắn chết ở nơi này.
Dương Diệp:
Nữ tử váy trắng ngồi ở trên một tảng đá, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời phía xa.
- Không biết bọn họ, bọn hắn một chút cũng không biết, lúc trước chúng ta vì để cho sinh linh của vũ trụ này có thể đạt được tự do đúng nghĩa bỏ ra bao nhiêu, chúng ta bỏ ra rất nhiều, rất nhiều người vì vậy mà chết. Nhưng lúc trước chúng ta dùng tính mạng đổi lấy vũ trụ này, người đến sau lại điên cuồng phá hoại.
Nói đến đây, nàng nhìn vê phía Dương Diệp.
- Phá hư, cường giả, một cường giả thực lực cường đại, ở trong mắt hắn, không có thương cảm, không có thương cảm với thế giới này, không có quý trọng thế giới này, trong mắt của hắn, chỉ có trở nên mạnh mẽ, chỉ có điên cuồng trở nên mạnh mẽ, vì thế, bọn hắn không tiếc hy sinh hết thảy, thậm chí sinh linh của một thế giới.
Dương Diệp trâm mặc. Nữ tử váy trắng quay đầu nhìn vê phía hư không xa xa.
- Cố gắng, phá hư.
Nói đến đây, nàng quay đầu nhìn về phía Dương Diệp.
- Nếu như có một ngày, thực lực của ngươi rất mạnh rất mạnh mẽ, ngươi nguyện ý đối xử tử tế với vạn linh không?
Dương Diệp cười khổ.
- Ta rất muốn nói nguyện ý, bởi vì như vậy có thể lấy niềm vui của ngươi, nhưng ngươi thấy được, thế giới này nhiều khi cũng không phải thân mật như vậy.
Nữ tử váy trắng cười nói:
- Ta biết. Thế giới này, chân thiện là không quản lý được, quá ác khẳng định cũng không được. Đương nhiên, ta chỉ hỏi ngươi một chút, nếu quả thật có một ngày như vậy, ngươi sẽ đối xử tử tế với thế giới này sao?
Dương Diệp sờ lên lỗ mũi mình, đây là muốn làm Thủ Hộ Giả sao?
Nữ tử váy trắng cười nói:
- Kỳ thật, ta đã biết đáp án của ngươi rồi.
Nói xong tay phải nàng khẽ vẫy, Vãng Sinh Kiếm xuất hiện ở trong tay nàng. Nữ tử váy trắng nhìn kiếm trong tay, sau đó nói:
- Cái ta khác, cũng chính là chủ nhân của Thiên Tru, nàng nha, Mặc Du là nàng tự tay nuôi lớn, nàng có kỳ vọng rất lớn với hắn, nhưng đáng tiếc, nàng thất vọng rồi. Tuy như thế, nhưng còn chưa nhãn tâm giết hắn, chỉ giam hắn lại để hắn tĩnh tâm. Mà lúc trước, khi ngươi muốn giết hắn, là chủ nhân của Thiên Tru xuất thủ.
Dương Diệp trâm mặc.
Nữ tử váy trắng nhìn vê phía Dương Diệp.
- Đương nhiên, ta đứng bên ngươi, bởi vì ngươi là ta chọn.
Dương Diệp nhìn thoáng qua nữ tử váy trắng, sau đó nói:
- Cám ơn, ta có thể cam đoan với ngươi, thế giới này, vạn linh của vũ trụ này không phụ ta, không hại ta, ta tuyệt sẽ không phụ bọn hắn, hại bọn hắn.
Bởi vì Tiểu Bạch, hắn đối với Thiên Địa Linh Vật kỳ thật cũng có chút hảo cảm!
Nữ tử váy trắng nhìn Dương Diệp hồi lâu, sau đó nàng chậm rãi phiêu khởi, rất nhanh, nàng đi tới trước mặt Dương Diệp, mắt nhìn Dương Diệp, nàng bưng lấy mặt của Dương Diệp, cái trán sát ở trên trán hắn, nói khẽ:
- Kiếm tên Vãng Sinh, Vãng Sinh Kiếm đến từ Vãng Sinh giới, ngươi muốn chân chính khống chế kiếm này, nhất định phải khống chế Vãng Sinh Chi Lực, đến, cảm thụ một chút...
Nói xong.
Thân thể Dương Diệp lập tức cương cứng, rất nhanh, hai mắt hắn trợn lên, một cỗ lực lượng thần bí điên cuồng thôn phệ hắn.