Chương 5316: Ta, lấy đức phục người! (1)
Chương 5316: Ta, lấy đức phục người! (1)Chương 5316: Ta, lấy đức phục người! (1)
Thanh âm quen thuộc!
Dương Diệp ngừng lại, quay đầu nhìn, bên phải hắn, một nữ tử đứng ở nơi đó.
An Nam Tĩnh!
Người tới đúng là An Nam Tĩnh!
Chứng kiến An Nam Tĩnh, Dương Diệp ngẩn người, rất nhanh, hắn nhếch miệng
cười cười.
- Đến rồi!
An Nam Tĩnh gật đầu, đi tới bên cạnh
Dương Diệp.
Dương Diệp và An Nam Tĩnh nhìn về phía trung niên kia. Trung niên quan sát An Nam Tĩnh một chút, hai mắt hơi híp lại.
Mà Dương Diệp và An Nam Tĩnh không có nói nhảm chút nào, hai người trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Sắc mặt trung niên đại biến.
Hai tay của hắn chồng chất, ấn về phía trước. Không gian tách rời, lập tức mai một!
Nhưng lúc này, một cây trường thương phá không tới.
Chiến Qual
Chiến Qua của An Nam Tĩnh đâm vào lòng bàn tay của trung niên, nhưng thương này không thể đâm rách tay hắn, trung niên cứng rắn cản lại! Không chỉ như thế, Chiến Qua càng cong lại!
Bất quá ngay lúc này, đồng tử của trung niên bỗng nhiên co rụt lại, hắn vội vàng thu tay, bởi vì ở phía sau hắn, một thanh kiếm lặng yên chém tới.
Trung niên phản ứng cực nhanh, hai tay mãnh liệt kẹp lấy, trực tiếp kẹp được thanh trường kiếm kia, nhưng phía sau hắn, trường thương lại hung ác đâm đến!
Thần sắc trung niên dữ tợn, hai cánh tay buông lỏng, thân hình lóe lên, nhanh chóng lui ra trăm trượng.
Nhưng một vết máu tươi từ vai trái hắn bắn ra.
Trung niên vừa dừng lại, Dương Diệp và An Nam Tĩnh đã tới trước mặt hắn!
Kiếm đâm!
Thương kích!
Thân hình của An Nam Tĩnh và Dương Diệp không ngừng đan xen, trong nháy mắt, quanh người trung niên bị vô số thương ảnh và bóng kiếm bao trùm.
Áp chết
Hoàn toàn bị áp chết
Giờ khắc này, trung niên kia ngay cả sức đánh trả cũng không cói
Trong một đời tuổi trẻ, duy nhất có thể cùng Dương Diệp cận thân giao thủ, chỉ có An Nam Tĩnh. An Nam Tĩnh là một người duy nhất cận chiến không thua hắn, thậm chí còn vượt qua hắn!
Mà bây giờ, thực lực của An Nam Tĩnh cường đại hơn trước rất nhiều!
Nàng và Dương Diệp liên thủ.
Trung niên lần lượt tháo chạy, ngắn ngủn mười hơi, quanh người đã xuất hiện vô số vết kiếm và vết thương.
Bất quá thực lực của trung niên hiển nhiên cũng cực kỳ khủng bố, tuy trên người càng ngày càng nhiều tổn thương, nhưng đều không nguy hiểm đến tánh mạng!
Cứ như vậy, kéo dài gân nửa khắc. Trung niên đột nhiên buông tha ngăn cản mũi thương đâm vào ngực!
Trường thương xuyên qua thân thể trung niên! Hầu như cùng một lúc, một thanh kiếm tước tới cổ hắn!
Trung niên không có để ý một kiếm này, bởi vì thời điểm trường thươngâm vào thân thể, hắn đã mượn nhờ lực lượng lùi lại!
Hắn tránh thoát được một kiếm kia của Dương Diệp, cùng lúc đó kéo ra khoảng cách!
Sau khi thối lui, trung niên quay người biến mất ngay tại chỗ!
Quyết đoán trốn!
An Nam Tĩnh muốn đuổi theo, bất quá Dương Diệp lắc đầu.
An Nam Tĩnh nhìn vê phía Dương Diệp, Dương Diệp nói khẽ:
- Chúng ta đuổi không kịp.
An Nam Tĩnh nhẹ gật đầu, sau đó xoay người nhìn về phía cách đó không xa, chỗ đó chẳng biết lúc nào xuất hiện một hắc ảnh.
An Nam Tĩnh nói khẽ:
- Đa tại
Chính là hắc ảnh này đưa nàng tới!
Hắc ảnh nói khẽ:
- Con đường sau này, ngươi phải tự đi.
An Nam Tĩnh nhìn về phía hư ảnh, hư ảnh khẽ cười nói:
- Kỳ thật ta đã rất thỏa mãn rồi. Nói xong hắc ảnh nhìn Dương Diệp.
- Nói thật, cũng phải nói với ngươi tiếng cám ơn!
Dương Diệp có chút khó hiểu.
Hắc ảnh nói:
- Nếu như không phải các ngươi, ta cũng ra không được.
Dương Diệp đã hiểu.
Lúc trước hắc ảnh này là Tiểu Bạch và Nhị Nha mang ra ngoài, Hắc Muội không có ngăn cản. Mới đầu hắn cho rằng hắc ảnh này cùng đám người Hắc Muội là một phe, nhưng hiện tại xem ra...
Hắc ảnh như biết rõ ý nghĩ của Dương Diệp, lại nói:
- Ta cùng các nàng, cũng không tính là địch nhân, vì chúng ta còn có địch nhân lớn nhất. Bất quá cũng không tính là bằng hữu. Cẩn thận Thiên Mệnh Lão Đại kia, ý nghĩ của nàng là cực đoan nhất, thực lực cũng kinh khủng nhất. Năm đó Dương Bất Tử tung hoanh vô địch, chính là bại trong tay nàng, kỳ thật người thời đại kia của chúng ta, cơ bản đều có thể nói là bại tướng dưới tay của nàng!
Dương Diệp trầm giọng nói:
- Nếu các nàng hợp thể, thực lực sẽ kinh khủng như thế nào?
Hắc ảnh trầm mặc một cái chớp mắt, sau đó nói: - Lúc đầu nàng đã hoàn toàn vượt qua Thiên Đạo, nhiều năm như vậy, nàng chia làm bốn phân thân, bốn phân thân tự mình tu luyện, đây là một loại công pháp của nàng, bản thân nàng tự nghĩ ra.
Nói đến đây, hắn khẽ lắc đầu.
- Kỳ thật, nàng ở trong mắt chúng ta cũng rất thần bí. Ta chỉ biết, năm đó vô số người khiêu chiến nàng, nhưng đều thất bại.
Dương Diệp trâm mặc.
Hắc ảnh lại nói:
- Bốn Thiên Mệnh, bốn loại tính cách, hiện tại xem ra, nữ tử váy trắng và nữ tử váy đen đều yêu thích ngươi, nhưng Đồ Sát và một cái khác, ngươi nhất định phải cẩn thận, đặc biệt là Lão Đại của các nàng.
Dương Diệp nhẹ gật đầu.
- Đa tạ nhắc nhở.
Hắc ảnh nhìn An Nam Tĩnh.
- Lúc trước, con đường của ta ta đã đi đến cuối, hy vọng ngươi có thể đi xa hơn tal
Nói xong, thân thể của hắn dần dần hư ảo.
Bên cạnh Dương Diệp, An Nam Tĩnh cung kính thi lễ. Một hơi sau, hắc ảnh kia hoàn toàn biến mất ở trước mặt của Dương Diệp và An Nam Tĩnh.
Chân chính biến mất!
Trong tràng, Dương Diệp nhìn vê phía An Nam Tĩnh, An Nam Tĩnh trâm mặc hồi lâu, cuối cùng nàng nhìn về phía Dương Diệp.
- Đi đâu!