Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 5335 - Chương 5406: Hèn Mọn Bỉ Ổi Một Chút! (1)

Chương 5406: Hèn mọn bỉ ổi một chút! (1) Chương 5406: Hèn mọn bỉ ổi một chút! (1)Chương 5406: Hèn mọn bỉ ổi một chút! (1)

Sở dĩ mọi người như gặp đại địch, là vì nữ tử này giống như nữ tử lúc trước trên hư không kial

Hoàn toàn y chang không khác!

Tuy mọi người như gặp đại địch, nhưng ánh mắt Tiểu Bạch sáng lên, sau đó nàng bay về phía nữ tử váy trắng kia.

Sắc mặt mọi người đại biến, đang muốn ngăn trở, bất quá nhìn thấy An Nam Tĩnh lắc đầu, mặc dù những người kia có chút do dự, nhưng cuối cùng không có động thủ.

Tiểu Bạch đi tới trước mặt nữ nhân kia, tiểu trảo nàng vụng múa rất nhanh. Đối với nữ tử váy trắng, nàng tự nhiên là có hảo cảm, bởi vì lúc trước nữ tử váy trắng giúp nàng và Dương Diệp không ít.

Nữ tử mỉm cười, nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Tiểu Bạch, sau đó nói:

- Hắn ở đâu?

Tiểu Bạch nhếch miệng cười cười, sau đó tiểu trảo chỉ chỉ lên trời. Nhưng lúc này, Dương Diệp cũng xuất hiện.

Chứng kiến nữ tử, Dương Diệp mỉm cười.

- Đã lâu không gặp! Hắn nói xong, một thanh kiếm đột nhiên từ trong cơ thể hắn bay ra, sau đó trở lại trước mặt nữ nhân.

Vãng Sinh Kiếm!

Cô gái trước mắt này, đúng là Bạch Y Thiên Mệnh!

Nữ tử váy trắng cười nhẹ.

- Đi nói chuyện một chút!

Nói xong, tay phải nàng vung lên, Dương Diệp, Tiểu Bạch cùng với Nhị Nha trực tiếp biến mất.

Trong tràng, tất cả người đưa mắt nhìn nhau. Thiên Mệnh, người vừa rồi là Thiên Mệnh!

Nghĩ vậy, rất nhiều người chảy ra mồ hôi lạnh!

Ngoài Vạn Giới Thành.

Dương Diệp và nữ tử váy trắng kê vai hành tẩu, Nhị Nha ở một bên, Tiểu Bạch thì ngồi ở trên vai Nhị Nha, hai tiểu gia hỏa thỉnh thoảng nhìn Dương Diệp và nữ tử váy trắng.

Nữ tử váy trắng nói khẽ:

- Ngươi không có để cho ta thất vọng!

Dương Diệp không nói gì.

Nữ tử váy trắng lại nói: - Ta biết trật tự mới của ngươi, một trật tự rất không tệ.

Dương Diệp nói khẽ:

- Có thể giúp ta không?

Nữ tử váy trắng gật đầu.

- Có thểt

Dương Diệp nhìn về phía nữ tử váy trắng, nữ tử váy trắng khẽ cười nói:

- Ngươi biết không? Kỳ thật ba tỷ muội chúng ta cũng nhìn không thấu Lão Đại!

- Có ý tứ gì?

Dương Diệp nhíu mày.

Nữ tử váy trắng khẽ lắc đầu.

- Lão Đại nhìn rất xa, nghĩ cũng rất xa, dã tâm... cũng rất lớn, lớn trước nay chưa có. Mà chúng ta, hoàn toàn không biết nàng muốn làm gì.

Nói đến đây, nàng nhìn vê phía Dương Diệp.

- Ta không thể đối địch với nàng, bởi vì chúng ta gặp mặt, chỉ cần nàng nguyện ý, nàng tùy thời có thể dung hợp chúng ta, mà chúng ta, không có sức phản kháng, nàng là chủ thể.

Dương Diệp trâm giọng nói: - Ta không muốn nhìn thấy như vậy.

Nữ tử váy trắng cười nói:

- Một ít cách làm của Lão Đại, ta cũng không ủng hộ. Còn ngươi, ta thật rất vui mừng, đối mặt nàng, ngươi có can đảm nói không, có can đảm không đón ý nói hùa nàng, đương nhiên, nếu như ngươi đón ý nói hùa nàng, khả năng chết càng nhanh hơn.

Dương Diệp cười cười, không nói gì thêm.

Lúc này Tiểu Bạch đột nhiên bay đến trên vai Dương Diệp, tiểu trảo nàng chỉ chỉ nữ tử váy trắng, sau đó nhẹ nhàng vung múa.

Dần dân, Dương Diệp nhíu mày, hắn nhìn về phía nữ tử váy trắng.

- Ngươi bị thương?

Nữ tử váy trắng gật đầu.

- Bị thương.

Nói xong nàng nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, cười nói:

- Tiểu gia hỏa, ngươi thật lợi hại!

Tiểu trảo của Tiểu Bạch vung vẩy, cũng không biết nàng đang nói cái gì.

Dương Diệp trâm giọng nói:

- Bị thương như thế nào? Nữ tử váy trắng chỉ chỉ hư không.

Dương Diệp đã minh bạch.

Nữ tử váy trắng lại nói:

- Lần này tới, là tới tìm ngươi lấy lại kiếm, ở bên ngoài, không có thanh kiếm này, sẽ ăn chút thiệt thòi gì, hơn nữa hiện tại ngươi tựa hô cũng tìm được kiếm của mình, Vãng Sinh Kiếm này, đối với ngươi mà nói, tác dụng không lớn rồi.

Dương Diệp quay đầu nhìn về phía nữ tử váy trắng.

- Cần ta giúp một tay không?

Nữ tử váy trắng lắc đầu.

- Bảo vệ cẩn thận nơi đây, bên ngoài tương đối mạnh, chúng ta sẽ thay ngươi ngăn cản một chút.

- Các ngươi không sợ chọc giận nàng sao?

Dương Diệp hỏi.

Nữ tử váy trắng cười nói:

- Chúng ta không sợ, dù sao chúng ta và nàng vốn là một thể. Mặc dù hiện tại có tư tưởng độc lập, nhưng vẫn là nhất thể.

Dương Diệp cười khổ.

- Nếu nàng dễ nói chuyện như ngươi thì tốt rồi! Nữ tử váy trắng lắc đầu cười cười, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua hư không, sau đó nói:

- Lão Đại phá vỡ bình chướng lúc trước nàng thiết trí, nếu như ta không đoán sai, nàng tính toán, đã sắp chuẩn bị kết thúc rồi. Đương nhiên, bây giờ việc khẩn cấp trước mắt của ngươi là đối mặt những tồn tại kia của Tứ Duy Vũ Trụ.

- Có thể nói chỉ tiết một chút không?

Dương Diệp hỏi.
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0