Chương 545: Không Gian Kính, Không Hoa Cốc, Tuyệt Tình Nhai! (2)
Chương 545: Không Gian Kính, Không Hoa Cốc, Tuyệt Tình Nhai! (2)Chương 545: Không Gian Kính, Không Hoa Cốc, Tuyệt Tình Nhai! (2)
Nghe vậy, Dương Diệp thi lễ với Điêu Hoàng rồi sau đó xoay người nhìn về phía xa xa, phương hướng kia chính là Nam Vực...
Sau nửa ngày, Điêu Hoàng liếc mắt nhìn Hoàng Phong Tử cùng Kế Ngôn Thập, Hoàng Phong Tử hiểu ý, ôm một quyền với Điêu Hoàng, sau đó phức tạp mà liếc mắt nhìn Dương Diệp một bên có chút ngốc trệ, thân hình khẽ động, mang theo Kế Ngôn Thập biến mất.
Sau khi hai người bọn họ rời đi, Điêu Hoàng vung tay lên, một tấm gương vô cùng lớn xuất hiện trong hư không, nói:
- Tấm gương này tên là Không Gian Kính, nó có thể thỏa mãn yêu cầu đầu tiên của ngươi!
Nói xong, Điêu Hoàng vung tay lên, thoáng chốc, tấm gương đột nhiên chớp động, dần dần, một vài hình ảnh xuất hiện ở bên trên...
Bách Hoa cung.
Tại một vách núi sâu không thấy đáy ở ngọn núi phía sau Bách Hoa cung, vách núi âm u, khắp nơi gió lạnh thổi mạnh, giá lạnh thấu xương! Những ngọn gió lạnh này giống như những lưỡi đao sắc bén chém toạch không khí, khiến cho khắp cả vách núi tràn đầy âm thanh gió xé bén nhọn! Bên trong vách núi có một đài cao hình trong, trên đài có một loạt các cây cột đen kịt chằng chịt, trên các cây cột có trói vô số nữ tử. Những nữ tử này, có người đã chết, hơn nữa còn chết rất thảm, bởi vì khuôn mặt đã bị gió lạnh đâm tới mức biến dạng hoàn toàn, có thậm chí thân thể cũng đều bị cắt thành vô số đoạn!
Nhưng đa phân thì đều là còn sống! Chỉ là những nữ tử còn sống kia còn không bằng chết đi cho rồi...
Vách núi này chính là Tuyệt Tình Nhai đại danh đỉnh đỉnh của Bách Hoa cung, còn gió lạnh thổi mạnh ở đáy vực lại chính là âm sát hàn phong. Âm sát hàn phong chuyên được dùng để trừng phạt những đệ tử làm trái cung quy của Bách Hoa cung!
Đột nhiên, một nữ tử trung niên xuất hiện trên đài. Khi nhìn thấy nữ tử trung niên này, trong mắt những nữ tử bị trói trên đài ngay lập tức lộ ra vẻ sợ hãi! Bởi vì nữ tử trung niên ấy chính là người chưởng quản Tuyệt Tình Nhai. Đương nhiên, quan trọng hơn là, tâm lý của nữ tử có chút vặn vẹo!
Nữ tử trung niên này đã từng giống như những nữ tử ở đây, yêu mến nam nhân, thế nhưng kẻ mà nàng yêu mấn lại là một gã đàn ông phụ bạc, đối phương tiếp cận nàng chỉ là để lừa gạt tài sản cùng nhan sắc của nàng. Từ đó về sau, tâm lý của nàng vặn vẹo nghiêm trọng, không thể chịu nổi nam nữ ân ái trên thế gian, cũng chính là bởi vì vậy mà Bách Hoa cung mới để cho nàng tới quản lý Tuyệt Tình Nhail Bởi vì nàng tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với những đệ tử đem lòng yêu mến nam nhân!
Nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt những nữ tử này, trên mặt nữ tử trung niên lập tức lộ ra một dáng vẻ tươi cười tàn nhẫn, nói:
- Chậc chậc, các vị đã từng là những thiên tài, đã đến giờ hưởng thụ! Đến, hảo hảo hưởng thụi!
Nói xong, nữ tử trung niên khẽ động tay, một sợi trường tiên đen kịt xuất hiện trong tay nàng!
Khi nhìn thấy sợi trường tiên đen kịt ấy, thân thể mềm mại của vô số nữ tử trong tràng đều nhịn không được run rẩy! Bởi vì sợi trường tiên ấy tên là Đả Hồn Tiên. Đả Hồn Tiên, tên như ý nghĩa, đánh vào hồn phách! Phần lớn các nữ tử bị giam giữ tại đây đều là cường giả ngoài Linh giả cảnh, dựa vào sự cường hãn của thân thể các nàng, căn bản là không tổn thương được đến các nàng!
Cho nên, Bách Hoa cung đặc biệt tạo ra Đả Hồn Tiên! Bởi vì sự thống khổ đau nhức của da thịt không thể so với một phần mười sự thống khổ trên linh hồn!
Thấy biểu cảm sợ hãi cũng thân hình run rẩy của những nữ tử kia, dáng vẻ tươi cười trên mặt nữ tử trung niên càng thêm sáng lạn, nói:
- Đám tiện nhân các ngươi đúng là không có tự trọng. Vốn dĩ có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý trong cung môn, thế mà các ngươi lại hết lân này tới lân khác không có tự trọng, muốn động tình! Vậy thì được thôi, cứ ở tại đáy vực Tuyệt Tình Nhai này, ngày ngày chịu bị âm sát hàn phong tra tấn đi, còn thêm cả một ngày ba trận roi đòn, ngươi nói coi, có phải các người không có tự trọng hay không?
Nói xong, nữ tử trung niên khẽ động tay, roi trong tay "ba" một tiếng, hóa thành một bóng đen mạnh mẽ rơi vào trên người một nữ tử trước mặt nàng!
- Ahl
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng ở dưới đáy nhai! Chỉ thấy nữ tử kia thống khổ tới mức mặt mũi cũng biến dạng, thân thể càng là kịch liệt run rẩy!
Nữ tử trung niên hình như càng thêm đắc ý, giơ tay lên, roi trong tay lại vũng tới phía nữ tử này một lần nữa... Sau nửa ngày, nữ tử này đã bất tỉnh, chỉ có điều thân thể lại vẫn đang kịch liệt run rẩy như cũI
- Hừ, thật sự là không bỏ đánh!
Nhìn thấy nữ tử kia ngất đi, nữ tử trung niên hừ lạnh một tiếng, sau đó giơ cánh tay lên, lại chuẩn bị đánh thêm một nhát!
Đúng lúc này, nữ tử bị cột tại cây cột bên trái nữ tử vừa hôn mê kia đột nhiên nói: - Lãnh Ngọc, nàng đã như thế, ngươi cân gì phải như vậy? Vẫn là khoan dung độ lượng đi thôi, dù sao mọi người cũng đều đã từng là đồng môn!
Nữ tử tên Lãnh Ngọc dừng tay lại, sau đó nhìn vê phía nữ tử vừa lên tiếng, trong mắt hiện lên một vòng âm lãnh, nói:
- Phượng Ngọc, đừng tưởng răng bên trong cung môn có người che chở ngươi là ngươi có thể khoa tay múa chân với ta, ta cho ngươi biết, tại đáy vực Tuyệt Tình này, hết thảy đều phải nghe tai Hừ, ta thấy ngươi hẳn là đã thật lâu rồi chưa hưởng qua tư vị Đả Hồn Tiên đi, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm thử!
Nói xong, thân hình Lãnh Ngọc khế động, roi trong tay mạnh mẽ vung về phía Phượng Ngọc. Nàng dùng toàn lực mà đánh, Đả Hồn Tiên vậy mà lại mang theo từng đạo tàn ảnh màu đenl
- Bal
Đả Hồn Tiên hung hăng đánh tới trên người Phượng Ngọc, Phường Ngọc lập tức cảm thấy kinh hồn run sợ kịch liệt một hồi, đau nhức kịch liệt đến từ sâu trong kinh hồn làm cho lông mày Phượng Ngọc nhíu chặt lại. Cũng giống như nữ tử vừa nãy, thân thể Phượng Ngọc cũng là nhịn không được run rẩy kịch kiệt, chỉ có điều Phượng Ngọc thủy chung không nên một tiếng!
- Hừ, rất có cốt khí đó chứ?
Lãnh Ngọc hừ lạnh một tiếng, sau đó trường tiên trong tay lại giơ lên, vung một roi về phía Phượng Ngọc...
Không đến một phút đồng hồ, trên người Phượng Ngọc đã tràn đầy vết roi, không chỉ như thế, Phượng Ngọc tuy rằng còn chưa hôn mê nhưng sắc mặt nàng đã trắng bệch đi, một tia tơ máu cũng không còn, lại thêm vô số vết roi trên người, lúc này nhìn Phượng Ngọc thật đúng là thảm!
- Diệp nhi... Dao nhi...
Hai mắt Phượng Ngọc chậm rãi nhắm lại, ngay lúc hai mắt nàng còn chưa triệt để nhắm lại, từ trong miệng nàng chậm rãi bay ra tên của hai người...