Chương 546: Kiếm ý biến dị (1)
Chương 546: Kiếm ý biến dị (1)Chương 546: Kiếm ý biến dị (1)
- Diệp nhi? Dao nhi? Ngươi còn đang suy nghĩ tới hai nghiệt chủng kia sao?
Lãnh Ngọc cười lạnh một tiếng, nói:
- Tiện nhân chính là tiện nhân, không chỉ tư thông động tình cùng nam nhân mà còn sinh con cho nam nhân, hừ, ta thành thật nói cho ngươi hay, hai nghiệt chủng của người đã chết rồi!
- Cái gì!
Đột nhiên, hai mắt vốn đã chậm rãi nhắm lại, Phong Ngọc lại mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Lãnh Ngọc, nói:
- Không, không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Kiếm Tông sẽ bảo hộ chúng!
- Kiếm Tông?
Lãnh Ngọc cười lạnh nói:
- Tông môn rác rưởi đã xuống dốc như Kiếm Tông lại dám đối kháng với Bách Hoa cung chúng ta sao? Khi Bách Hoa cung chúng ta hạ yêu cầu, bọn họ chỉ có thể giao ra hai nghhiệt chủng của ngươi mà thôi, ngươi không biết hai nghiệt chủng của ngươi chết thảm tới đâu phải không? Đến, để ta chậm rãi nói cho ngươi biết, chúng ta trước dùng cung dhình với con ngươi, để cho hắn chịu hết tất cả những cực hình thống khổ nhất trên đời này, sau đó lại dùng Đả Hồn Tiên đánh cho hắn hồn phi phách tán; về phần con gái ncgươi...
- Không!
Phượng Ngọc thống khổ nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt thanh tịnh tuôn chảy như vỡ đê! Nàng sở dĩ còn sống chính là vì muốn được trông thấy Dương Diệp cùng Dương Ngọc, hoặc là nói, nàng muốn cho Dương Diệp một động lực phấn đấu, bởi vì nàng biết rõ, tại Nam Vực này, chỉ có đạt được thực lực cường đại thì mới có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình! Có thể nói, nếu như không là vì hai nguyên nhân này thì nàng đã chết từ lâu rồi!
Dù sao thì cũng không có ai muốn đời đời kiếp kiếp ở dưới đáy vực Tuyệt Tình Nhai chịu đựng thống khổ mà âm sát hàn phong mang lại!
- Dương Ninh, Bách Hoa cung, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Phượng Ngọc ngửa đầu giận dữ hét một tiếng, giọng nói cứ như là đến từ Cửu U, khiến cho người ta không rét mà run!
- Bal
Lãnh Ngọc lại mạnh mẽ quất vào trên mặt Phượng Ngọc một roi, thoáng chốc, trên mặt Phượng Ngọc đã lập tức xuất hiện một vết máu dài mấy cen-ti-mét. Thế nhưng còn chưa kết thúc ở đó, Lãnh Ngọc lại vung roi xuống, như thể là cố ý, mỗi lần đều vung đến trên mặt Phượng Ngọc. Chẳng bao lâu sau, cả khuôn mặt Phượng Ngọc đã bị các vết roi màu đỏ che kín, nhìn lên thấy cực kỳ dữ tợn, thấy mà giật mình!
- Không buông tha cho Bách Hoa cung? Dựa vào ngươi? Bây giờ kinh mạch trong cơ thể ngươi đều đã tổn hại, tam hồn lục phách đã sắp hồn phi phách tán, ngươi bây giờ còn không bằng cả người bình thường, ngươi dựa vào cái gì mà đối phó với Bách Hoa cung ta?
Lãnh Ngọc vừa nói vừa huy roi đánh vào sườn mặt Phượng Ngọc! Bất quá lần này nàng không dùng tới huyền khí, bởi vì phía trên có căn dặn, không thể để cho Phượng Ngọc chết, hiện tại, nàng chỉ là đang thuần túy tra tấn Phượng Ngọc!...
Cổ chiến trường.
Khi nhìn thấy Phượng Ngọc hấp hối trong gương, Dương Diệp rốt cuộc kiêm chế không nổi sát ý thô bạo trong nội tâm!
- AhIIll
Đột nhiên,
Một tiếng trống giận dữ thê lương, mang theo thống khổ tê tâm liệt phế vang vọng trên khắp mảnh đất trống!
Bởi vì thống khổ quá độ, cả bộ mặt Dương Diệp vặn vẹo vô cùng, hai mắt đỏ thẫm đáng sợ, giống như bị nhuộm bằng máu, hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, máu tươi từ ngón tay không ngừng chảy rai
- Bách Hoa cung, Bách Hoa cung, Bách Hoa cung, Bách Hoa cung, ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah ahl
Hai mắt đỏ ngâu, mặt mũi tràn đây dữ tợn, Dương Diệp đột nhiên hét lên một tiếng gâm gừ tựa như dã thú gào rú, lập tức, trên một thanh Huyền kiếm đột nhiên phát ra một tiếng kiếm minh to rõ, sau đó mang theo một tia huyết quang mà phóng lên trời. Chỉ thấy, ngón út tay phải của Dương Diệp lập tức bay ral
- Ta Dương Diệp xin thề với trời, đời này kiếp này nếu không giết sạch đệ tử Bách Hoa cung, ta trọn đời sẽ không được siêu sinhI
Nói xong, một cỗ sát ý cùng kiếm ý vô cùng cuồng bạo và sâm lãnh đột nhiên tuôn mạnh ra từ trong cơ thể Dương Diệp. Sát ý ấy như là vô cùng vô tận, nương theo kiếm ý mà tàn sát bừa bãi tại đói
Dân dần, hai cỗ ý bắt đầu hợp lại với nhau, qua một hồi đã phân không rõ là kiếm ý hay là sát ý.....
Điêu Hoàng vốn mang vẻ lạnh lùng mà nhìn chăm chú tất cả mà nay sắc mặt khẽ biến, nói:
- Kiếm ý biến dị, Sát Lục Kiếm Ý... Làm sao có thể, Kiếm Hoàng tương lai, tại sao lại có thể là Sát Lục Kiếm ÝI Có thể nói Sát Lục Kiếm Ý là sự kết hợp của sát ý cùng kiếm ý, uy lực của loại Sát Lục Kiểm Y này còn mạnh hơn rất nhiều so với kiêm ý cùng sát ý đơn thuần! Trong sát ý ẩn chứa kiếm ý, trong kiếm ý bao hàm sát ý! Chỉ là loại Sát Lục Kiếm Ý này vô cùng có khả năng ăn mòn thần trí của người lĩnh ngộ, khiến cho người 8ĩnh ngộ biến thành một cái máy giết chóc từ đầu tới đuôi!
Sao lại là Kiếm Hoàng? Đường đường chính chính là Kiếm Hoàng, phàm là Kiếm Hoàng, trên người tất Có một cỗ chính khí. Không phải nói Kiếm Hoàng nhất định sẽ là người tốt, chỉ có điều người trở thành Kiếm Hoàng cũng sẽ không phải là người hiếu sát! Bởi vì Kiếm Hoàng cần. kiếm chỉ bản tâm, cũng có nghĩa là giết người cần phải không thẹn với lương tâm, bởi vì nếu không làm được chuyện không thẹn với Rương tâm thì sẽ không bao giờ đeo được bao kiếm cổ trên núi Kiếm Hoàng!
Cũng không phải nói Sát Lục Kiếm Ý là người hiếu sát, tuy nhiên, những người lĩnh ngộ Sát Lục Kiếm Ý trong lịch sử đều là những kẻ ham thích giết chóc! Cho nên, Điêu Hoàng lúc này phi thường nghi hoặc, nghi hoặc Dương Diệp rõ ràng là Kiếm Tâm Thông Minh, là Chuẩn Kiếm Hoàng, thế nhưng vì sao kiếm ý của hắn lại biến dị thành Sát Lục Kiếm
Y2?
Chẳng lẽ Dương Diệp không phải là Kiếm Hoàng tương lai? Điêu Hoàng lắc đầu, những điều này đều không trọng yếu, sau khi hoàn thành nốt một yêu cầu của Dương Diệp, Dương Diệp cũng sẽ chết, dù cho lúc này Dương Diệp có gia tăng kiếm ý lên tới thập trọng, lên tới cảnh giới đại viên mãn, thì cũng không có ý nghĩa gì, không phải sao?
Sau nửa ngày, với hai mắt vẫn đỏ thẫm như trước, Dương Diệp còn có chút ngốc trệ đột nhiên nói:
- Yêu cầu cuối cùng của ta là muốn đi tới một địa phương!
Nhìn Dương Diệp giống như đang mất hồn, Điêu Hoàng nhíu mày, sau đó nói:
- Có thể!
Đoạn Hồn Uyên.
Điêu Hoàng cùng Dương Diệp xuất hiện tại đáy Đoạn Hồn Uyên. Sau khi đi vào đáy vực, Điêu Hoàng liếc mắt nhìn bốn phía liếc, nhíu mày lại, nói:
- Người mà ngươi muốn gặp đâu?
- Chính là ở phía trước!
Dương Diệp chỉ vê gian nhà tranh ở xa xa, sau đó hắn chậm rãi đi đến trước gian nhà tranh ấy, thi lễ với gian nhà tranh, nói:
- Mạc lão, ta vẫn chưa thể chết! Xoẹt xoẹt- một tiếng, cánh cửa nhà tranh chậm rãi mở ra, Mạc lão với chiếc lưng còng già nua tời không tưởng tượng nổi chống quải trượng từ bên trong đi ra. Bộ dáng già nua kia, thân thể suy yếu kia, dường như một trận gió cũng có thể thổi hắn bay ngược lại vậy! Thê nhưng chính Mạc lão trông như tùy thời đều có thể bị gió thổi bay lại khiến cho Điêu Hoàng biến sắc!