Chương 5462: Tiểu Bạch, sau này phải ngoan! (1)
Chương 5462: Tiểu Bạch, sau này phải ngoan! (1)Chương 5462: Tiểu Bạch, sau này phải ngoan! (1)
Âm!
Nhị Nha trực tiếp bay ra ngoài!
Mà Tiểu Bạch lại bối rối!
Rất nhanh, Tiểu Bạch vội vàng vọt tới, lúc này, Nhị Nha từ trên mặt đất bò dậy, trong ánh mắt, trong lỗ mũi, trong tai nàng đều là máu tươi!
Phòng ngự thân thể của nàng rất mạnh, có rất ít người làm gì được nàng, nhưng nếu như nàng tự mình ra tay với chính mình...
Nhìn thấy Tiểu Bạch lại xuất hiện ở trước mặt mình, Nhị Nha lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, sau đó đoạt lấy xâu mứt quả trong móng vuốt của Tiểu Bạch, tiếp theo, nàng xoay người trực tiếp biến mất ở cuối chân trời.
Tiến hóal
Cơ thể nàng bây giờ đang ở trong thời khắc quan trọng nhất, bởi vậy,
bản năng mách bảo nàng lựa chọn lập tức rời đi.
Tiểu Bạch sửng sốt nhìn bóng đen phía chân trời kia. 1269307)Tiểu Bạch sửng sốt nhìn bóng đen phía chân trời kia. Âm!
Đúng lúc này, một bóng người trực tiếp rơi xuống trước mặt nàng.
Đó chính là Dương Diệp!
Giờ phút này Dương Diệp cực kỳ thê thảm, toàn thân đều là máu tươi, đặc biệt hai tay đã rách ra, biến hình nghiêm trọng, đặc biệt có thể nhìn thấy rõ xương bên trong.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tiểu Bạch lập tức ngây người.
Thoáng cái, Tiểu Bạch quay đầu nhìn vê phía người thần bí đã vọt tới, tay phải của nàng cầm linh trượng muốn tiến lên, mà lúc này, Dương Diệp đột nhiên đứng lên, sau đó bắt lấy Tiểu Bạch và trực tiếp ném vào bên trong Hồng Mông tháp!
Bên trong Hồng Mông tháp, Tiểu Bạch đập vào trên Phi Thăng Đài, lăn mấy vòng mới bò dậy được. Sau đó nàng lại muốn xông ra ngoài nhưng bị nữ tử váy trắng cản lại.
Bây giờ nàng ra ngoài chính là tăng thêm phiên phức!
Tiểu Bạch nhanh chóng vung vẩy móng nhỏ với nữ tử váy trắng, trên gương mặt đây vẻ lo lắng.
Nữ tử váy trắng khẽ nói:
- Ta biết, vật nhỏ đừng lo lắng! Tiểu Bạch vẫn nhanh chóng vung vẩy móng nhỏ, đồng thời đồng tử xoay chuyển, chuẩn bị chạy bất kỳ lúc nào!
Nữ tử váy trắng khẽ xoa đầu của Tiểu Bạch, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trong không trung, ánh mắt dần dần lạnh đi!
Bên ngoài Hồng Mông tháp, người thần bí vốn xông về phía Dương Diệp đột nhiên ngừng lại, hắn xoay người. Mà lúc này, một nữ tử đã đi tới trước mặt hắn!
Đó chính là Thiên Túi
Hai tay Thiên Tú kết ấn, đôi môi mở ra:
- Vạn tận Quy Khưt
Âm!
Trong nháy mắt, không gian xung quanh người thần bí trực tiếp nổ tung, rất nhiều ánh sáng u ám tầng tầng lớp lớp bao vây về phía người thần bí kial
Lúc này, người thần bí kia đột nhiên khép ngón tay, sau đó điểm nhẹ vê phía trước:
- Muôn dân trăm họ diệt!
Một ngón tay hạ xuống, ánh sáng u ám vô tận xung quanh đột nhiên ngừng lại, giống như thời gian bị đông cứng vậy!
Rất nhanh, rất nhiêu điểm đen thật nhỏ giống như hoa tuyết đột nhiên xuất hiện ở đó, những ánh sáng u ám bắt đầu bị chôn vùi, trong thời gian không đến một lần hít thở, tất cả ánh sáng u ám đều biến mất không thấy bóng dáng!
Lúc này, một tàn ảnh chợt lóe lên!
Âm!
Sau điểm đen, Thiên Tú đột nhiên bay ra ngoài!
Bóng tàn này lại lao vọt tới, nhưng đúng lúc này, một luồng kiếm quang đột nhiên bổ mạnh đến!
Bóng tàn này ngừng lại và đột nhiên xoay người, tay phải nhẹ nhàng nhấc lên, một điểm đen bay ra.
Âm!
Kiếm quang ầm ầm vỡ nát!
Người thần bí kia ngẩng đầu nhìn về phía Dương Diệp, hai tay hắn nhẹ nhàng ấn xuống dưới, trong nháy mắt, không trung xung quanh Dương xuất hiện rất nhiêu điểm đen! Những điểm đen này rất khủng khiếp, mỗi một điểm đen rất nhỏ đều phát ra lực lượng khủng khiếp khiến cho người ta phải run rẩy!
Vẻ mặt Dương Diệp có chút dữ tợn, lúc này mặc dù hắn bị trọng thương nhưng trong mắt hắn hoàn toàn không hề có chút sợ hãi nào!
Tay phải của hắn cầm Kiếm Tổ, trong cánh tay phải có máu tươi không ngừng vọt về phía Kiếm Tổi
Vào thời khắc này, những điểm đen đột nhiên nhanh chóng co lại vê phía Dương Diệp.
Đồng tử của Dương Diệp đột nhiên co lại và muốn ra kiếm, một bóng trắng đột nhiên lóe lên ở trong mắt hắn, trong phút chốc, từng sợi kiếm quang giống như hoa sen tự xung quanh hắn phóng ral
Nữ tử váy trắng!
Xuy XUY XUY XUY...
Ở đó, từng tiếng nghiền nát khiến da đầu người ta tê dại không ngừng vang lên.
Đóa kiếm sen quanh thân Dương Diệp đang giằng co cùng những điểm đen, sau vài hơi thở mới bắt đầu chậm rãi chôn vùi, giống như đang héo rũ!
Cùng lúc đó, Dương Diệp phát hiện, vẻ mặt nữ tử váy trắng trước mặt hắn gần như không còn sắc máu!
Dương Diệp không hề do dự, bước về phía trước một bước, một lực lượng thần bí lập tức xuất hiện ở đó.
Kiếm Vực!
Vừa lấy ra Kiếm Vực, tất cả ngũ quan của Dương Diệp bắt đầu trực tiếp vặn vẹo, bởi vì giờ phút này bản thân hắn đang bị trọng thương lại mạnh mẽ thi triển Kiếm Vực, có thể nói, cơ thể hắn căn bản không có khả năng thừa nhận được!
Mà bây giờ, hắn gần như không có sự lựa chọn nào khác!
Lúc này là thời điểm liều mạng, bây giờ có mạng không liều, lát nữa nhất định sẽ mất mạng, lấy mạng ra liều một lát, có lẽ còn có mạng sống!
Khi Kiếm Vực xuất hiện, những lực lượng của điểm đen lập tức có dấu hiệu bị áp chế, nhưng trong nháy mắt, những điểm đen bắt đầu điên cuồng ép ngược Kiếm Vực, giờ phút này, Dương Diệp gần như ngất đi!
Dương Diệp chợt cắn đầu lưỡi của mình, ép mình phải tỉnh táo. Tiếp theo, hai tay hắn cầm kiếm cắm vào trong không gian trước mặt.
Hắn dốc hết toàn lực đánh ra một kiếm cuối cùng!
Âm!
Một kiếm ý cùng sát ý cường đại theo kiếm quang màu đỏ như máu ở trong Kiếm Vực chấn động ra giống như sóng triều vậy!
Âm ầm ầm...
Trong cả thiên địa, những tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, cùng lúc đó, rất nhiêu kiếm khí cùng với các loại lực lượng điên cuồng chấn động về bốn phía xung quanh, những kiếm khí cùng lực lượng không gian đi qua nơi nào, gân như trong giây lát liên nghiền nát chôn vùi không gian ở đói
Vô cùng kinh người!
Người thần bí kia cũng không ra tay, mà lùi vê phía sau vạn trượng, tiếp theo, tay phải hắn vung lên phía trước, kiếm khí cùng với những lực lượng này sinh ra sóng khuếch tán đến trước mặt hắn trực tiếp hóa thành hư vô!