Chương 5510: Đạo pháp tự nhiên! (1)
Chương 5510: Đạo pháp tự nhiên! (1)Chương 5510: Đạo pháp tự nhiên! (1)
Người tới cũng không phải là bản thể mà chỉ là một phân thân!
Cho dù là phân thân, nữ tử váy trắng củng Đồ Sát cũng không dám khinh
thường.
Tuy nhiên, hai nàng vẫn chưa ra tay.
Bởi vì bọn họ có ra tay cũng không có ý nghĩa gì cải
Thiên Mệnh mạnh nhất cũng không để ý tới nữ tử váy trắng cùng Đồ Sát, ánh mắt nàng nhìn Dương Diệp cùng Hắc Muội ở cách đó không xa.
- Các người quên một điểm.
- Mong được chỉ giáo!
Đồ Sát khẽ nói.
Thiên Mệnh mạnh nhất cười nói:Thiên Mệnh mạnh nhất cười nói:
- Lực lượng Hắc Muội mạnh lên là vì lực lượng của hắn, nàng dựa vào mượn lực lượng của hắn mới có thể áp chế hắn, lực lượng này cũng không phải là của bản thân nàng. Nói trắng ra, sở dĩ nàng mạnh mẽ như vậy là bởi vì Dương Diệp mạnh. Một khi hắn hiểu rõ điểm này thì nàng lại thất bại
Mướơợn lực!
Nghe vậy, nữ tử váy trắng cùng Đồ Sát nhìn vê phía xa Dương Diệp cùng Hắc Muội.
Giống như Thiên Mệnh mạnh nhất nói, Hắc Muội vẫn luôn mượn lực, nàng lợi dụng tính đặc biệt của Thái U Kiếm, mượn lực lượng Dương Diệp để đối phó với Dương Diệp! Có thể nói Dương Diệp không phải là bị Hắc Muội áp chế, mà là bị chính mình áp chất
Đúng lúc này, Hắc Muội bị một kiếm của Dương Diệp đẩy lui, nàng lại xuất hiện ở phía sau của Dương Diệp, một kiếm này còn mạnh hơn trước!
Dương Diệp xoay người, mà lần này hắn vẫn chưa ra kiếm. Trong chớp mắt khi Thái U Kiếm đi tới trước ngực hắn, hắn cầm kiếm dựng thẳng ở trước ngực mình.
Kiếm tới!
Âm!
Dương Diệp trực tiếp bị đẩy lui mấy trăm trượng, Hắc Muội trước sau lại xuất hiện ở sau lưng của hắn, Dương Diệp cũng không phản kích, vẫn phòng thủ!
Âm! Dương Diệp lại bị một kiếm của Hắc Muội chấn động trở về chỗ cũI
Nhưng lực lượng một kiếm này của Hắc Muội lại yếu hơn trước.
Qua chừng mười lần, kiếm của Hắc Muội yếu hơn trước ít nhất mấy lần kiếm của nàng, căn bản không có cách nào tạo thành uy hiếp đối với hắn!
Nửa khắc sau, Hắc Muội ngừng lại, bởi vì kiếm của nàng đã không có cách nào uy hiếp đến Dương Diệp nữa.
Hắc Muội liếc nhìn Dương Diệp:
- Hiểu chưa?
Dương Diệp gật đầu:
- Ta hiểu được một chút.
Hắc Muội đi tới trước mặt và nhìn thẳng vào Dương Diệp:
- Kiếm đạo của ngươi chủ yếu là sát phạt, công kích, trên hai phương diện này tuy không thể nói là vô địch trên đời, nhưng tuyệt đối ít có kẻ địch. Chỉ có điều ngươi phải biết rằng kiếm đạo không chỉ có công kích cùng sát phạt, còn có phòng thủ cùng ngăn cản. Một mực tấn công cùng sát phạt tuy mạnh mẽ là vô cùng cực đoan, cái cực đoan này có lẽ sẽ làm cho ngươi trở nên càng cường đại hơn, nhưng nó cũng có khả năng làm cho ngươi rơi vào đường cùng. Ngươi cần phải có thể công, cũng phải có thể thủi Dương Diệp khẽ gật đầu:
- Ta tiếp nhận giáo huấn.
Những lời này là lời thật lòng của hắn. Khi giao đấu cùng Hắc Muội, làm cho hắn phát hiện ra kiếm đạo có thể công, cũng phải có thể thủ, công thủ kết hợp chính là đại đạo. Giống như trong đời người có lúc gặp phải một vài chuyện, có lẽ ngươi lùi lại một bước sẽ phát hiện cuộc đời khác hẳn.
Kiếm đạo cùng đời người cũng không hoàn toàn khác nhau.
Dương Diệp hắn trước đây chỉ biết tiến, sẽ không lui, thật ra từ lâu rồi, lùi không có nghĩa là nhu nhược, không có nghĩa là buông tha. Hôm nay lui một bước là để tương lai tiến thêm mười bước. Giống như lúc trước, hắn lùi một bước, kiếm của Hắc Muội sẽ yếu đi một phần, đến cuối cùng, kiếm của Hắc Muội đã không có cách nào tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với hắn.
Đơn giản khái quát là nam nhân có lúc phải xông đến, cũng khi lui mới tốt.
Sau một lát, Dương Diệp hít sâu một hơi và ngẩng đầu nhìn không trung, trên mặt là một nụ cười mỉm.
Tâm niệm thông suối!
Loại cảm giác này cực kỳ thoải mái!
Dường như cảm nhận được điều gì, Dương Diệp quay đầu nhìn vê phía cách đó không xa. Nơi đó có một nữ tử đang đứng!
Đó chính là Thiên Mệnh mạnh nhất!
Hai mắt Dương Diệp híp lại. Sao nữ nhân này lại tới đây?
Nàng mỉm cười:
- Ngươi thấy bất ngờ à?
Dương Diệp khẽ nói:
- Cảm giác ngươi khách sáo như chúng ta là bằng hữu vậy!
Nàng lắc đầu:
- Ta vẫn chưa xem ngươi là kẻ địch, cũng không xem bất kỳ kẻ nào là kẻ địch!
Dương Diệp nhíu mày:
- Có ý gì?
Thiên Mệnh cười nói:
- Từ lâu rồi, tất cả mọi người trên thế gian chẳng qua có lập trường khác nhau, ý nghĩ khác nhau mà thôi.
Dương Diệp gật đầu:
- Nói rất hay, nói thật, đứng chung một chỗ với ngươi, chúng ta đều giống như là một kẻ ác, ngươi lại giống như người tốt!
Thiên Mệnh lắc đầu: - Ngươi sai rồi. Bất kể là người tốt hay là người xấu đều tuân theo cái tâm của mình, hơn nữa, không có người xấu thì làm sao có thể nổi bật lên người tốt? Người tốt cùng người xấu đều là người, không có người nào cao cấp hơn người nào!
Dương Diệp giơ ngón tay cái lên, người bình thường không thể hiểu nổi tư duy của nữ nhân này!
Nàng mỉm cười:
- Các ngươi tiếp tục đi, ta nhìn, có thể ta còn chỉ điểm giúp một chút
Dương Diệp liếc nhìn nàng:
- Mục đích của ta là giết ngươi!
Thiên Mệnh cười khẽ:
- Ngươi sợ kẻ địch của ngươi mạnh mẽ sao?
Nghe vậy, hai mắt Dương Diệp hơi nheo lại. Nữ nhân này nói toàn lời khiến người ta đau lòng, không để ý sẽ bị nàng phá tâm cảnh!
Nàng lại nói:
- Không phải sợ kẻ địch mạnh mẽ, kẻ địch càng mạnh lớn càng có thể làm đá kê chân tốt nhất!
Dương Diệp im lặng, tuy những lời này của nàng nghe rất không thoải mái nhưng, nàng có bản lĩnh này.