Chương 5511: Đạo pháp tự nhiên! (2)
Chương 5511: Đạo pháp tự nhiên! (2)Chương 5511: Đạo pháp tự nhiên! (2)
- Vậy hãy để cho nàng xem, thuận tiện chỉ điểm một chút đi!
Cách đó không xa, Hắc Muội đột nhiên nói.
Nữ tử váy trắng khẽ gật đầu, thân hình của nàng xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp và nhìn thẳng vào Dương Diệp:
- Trung thành với mình lại được!
Dương Diệp cười nói:
- Tất nhiên.
Hắn sẽ không bị Thiên Mệnh mạnh nhất nói vài lời liên bị phá tâm cảnh, hắn còn cỏi như vậy.
chưa kém
Nữ tử váy trắng khẽ gật đầu:
- Cẩn thận. - Cẩn thận.
Vừa dứt lời, trong tay nữ tử váy trắng đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, trong phút chốc, một mảnh kiếm quang trực tiếp chém về phía Dương Diệp. Kiếm quang như thác nước, nhanh chóng lại hung bạo mạnh mẽ, trong nháy mắt liền bao phủ xung quanh Dương Diệp!
Dương Diệp căn bản không có cách nào né tránh, đối mặt với một kiếm này của nữ tử váy trắng, hắn chỉ có thể cứng rắn chống lại!
Mà đây cũng là mục đích của nữ tử váy trắng!
Kiếm của Dương Diệp chém ra, một kiếm này chém từ trên xuống dưới, không có bất kỳ ngăn cản nào, một kiếm này của hắn bổ ra một mảnh kiếm quang kia, nhưng chờ đợi hắn là một thanh kiếm lao tới giống như tia chớp!
Thanh kiếm kia đâm chính xác vào trên thân kiếm của hắn, Kiếm Tổ chấn động mạnh, Dương Diệp cảm giác cả cánh tay tê rần! Hắn thâm khiếp sợ. Không ngờ lực lượng nữ tử váy trắng này lại có thể cường đại như vậy!
Cả người Dương Diệp bị chấn động liên tiếp lui về phía sau, nữ tử váy trắng lại lướt về phía trước. Cùng lúc đó, rất nhiều kiếm khí giống như mưa xối xả trút về phía Dương Diệp.
Nếu như Hắc Muội chỉ đánh kỹ xảo, vậy kiếm khí của nữ tử váy trắng này chính là đang liêu mạng!
Trước mặt nàng, Dương Diệp cầm kiếm vung nhanh, mỗi một kiếm hạ xuống đều sẽ chém nát mấy kiếm khí, nhưng chúng giống như vô cùng vô tận, căn bản chém không hết!
Dương Diệp liên tục thất bại, lùi lại. Giờ phút này, từ trên phương diện khí thế thì hắn đã hoàn toàn bị nghiền ép! Bên kia, Đồ Sát cùng Hắc Muội chăm chú nhìn Dương Diệp cùng nữ tử váy trắng.
Đột nhiên, Hắc Muội quay đầu nhìn về phía Thiên Mệnh mạnh nhất bên cạnh:
- Ngươi không nói gì sao?
Thiên Mệnh mạnh nhất cười nói:
- Nói gì?
Hắc Muội khẽ nói:
- Ngươi thấy thế nào?
Thiên Mệnh mạnh nhất lắc đầu:
- Đều yếu!
Hắc Muội nhíu mày:
- Vì sao?
Thiên Mệnh mạnh nhất nhẹ nhàng điểm ngón tay một cái, ở trước mặt của nàng xuất hiện một đường kiếm khí. Nàng nhìn về phía Hắc Muội:
- Kiếm khí không quan trọng ở số lượng, mà ở tinh tế, ở tinh khiết mà lưu ý tới cảnh giới, nàng đã hoàn toàn bỏ quên ba điểm này, cũng chính là bỏ quên bản chất. Đương nhiên, thoạt nhìn vẫn rất hoa lệ, rất dễ nhìn, đáng tiếc là không có mấy tác dụng. - Vậy hắn thì sao?
Hắc Muội hỏi.
Thiên Mệnh mạnh nhất lắc đầu:
- Hắn không phải yếu mà là ngu.
Hắc Muội:
Thiên Mệnh mạnh nhất nói:
- Vừa rồi khi giao đấu với ngươi, hắn học được cách lấy lui làm tiến, làm cho kiếm đạo của mình càng thêm viên mãn. Nhưng bây giờ, sau khi đổi thành người khác, hắn lại bỏ quên cái tiến của mình! Ngộ đạo à? Tại sao phải cố ý ngộ đạo?
Nói, nàng khẽ lắc đầu:
- Rất nhiều chuyện trên thế gian, sau khi cộng thêm hai chữ cố ý thì sẽ bớt đi một chút mùi vị gì đó. Đạo là tự nhiên, đạo là bản tâm thông suốt, đạo là tâm niệm thông suốt. Lại giống như thế đạo hiện nay có rất nhiều nam nữ, bọn họ ở cùng một chỗ, nam phần lớn coi trọng khuôn mặt đẹp của người nữ, còn nữ phần nhiều là bởi vì tướng mạo cùng giá trị con người của nam. Đây không phải là yêu, đây là nhu câu.
Hắc Muội lắc đầu:
- Ta vẫn chưa cảm thấy này có lỗi gì! Bất kỳ người nào cũng thích sự vật tốt đẹp, nữ tử xinh đẹp được người thích, vốn là chuyện thường tình. Nam tử có thực lực được nữ tử yêu thích cũng rất bình thường.
Thiên Mệnh mạnh nhất cười khẽ, tay ngọc của nàng nhẹ nhàng chỉ về phía Dương Diệp:
- Một phế vật như hắn mà các ngươi còn có thể chọn sao?
Hắc Muội nghe vậy liên nhíu mày.
Thiên Mệnh quay đầu nhìn về phía Hắc Muội:
- Nếu nam tử chỉ thích gương mặt của nữ tử, một ngày nào đó khi hắn chơi chán cuối cùng sẽ vứt bỏ, đồng thời nếu như nữ tử chỉ thích tiên tài của nam tử, một ngày nào đó khi nam tử phá sản, hắn cũng sẽ bị vứt bỏ. Đây là nhu cầu, là nhu cầu trên phương diện sinh lý cùng tâm lý mà không phải là yêu. Đời người lại giống như kiếm đạo, từ rất lâu rồi, một người tu kiếm là nhu cầu, kiếm có thể mang đến cho hắn tôn nghiêm, mang đến tiền đô, mang đến mạnh mẽ. Giống như hắn, kiếm có thể giúp hắn bảo vệ người nhà, cho nên hắn tu kiếm. Nhưng bọn họ chưa bao giờ từng nghĩ tới bản chất của kiếm là gì.
Nàng khẽ cười:
- Các ngươi thật sự thích kiếm sao?
Thiên Mệnh nhìn về phía xa:
- Nhu cầu, đẳng cấp cùng cố ý, cố ý thường mất đi bản tâm cùng chân thực lúc đầu. Lúc này, hắn cố ý theo đuổi ngộ kiếm đạo chính là mất đi bản tâm cùng chân thực nên không có gì để xem.
Nói xong, Thiên Mệnh mạnh nhất xoay người rời đi.
Vẻ mặt Đồ Sát cùng Hắc Muội trầm xuống, trong mắt hai nàng tự nhiên có chút mờ mịitl
Đúng lúc này, phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, mảnh kiếm quang của nữ tử váy trắng kia đột nhiên vỡ nát, nàng bị đẩy luil
Sau khi một kiếm đẩy lui nữ tử váy trắng, Dương Diệp vẫn chưa xuất kích mà nhìn vê phía Thiên Mệnh mạnh nhất cách đó không Xâ:
- Ngươi sai rồi!
Thiên Mệnh dừng bước lại, xoay người nhìn vê phía Dương Diệp và cười nói:
- Ngươi nói thử xeml
Dương Diệp đi tới trước mặt nàng, nhìn thẳng vào nàng:
- Ngươi sai hoàn toàn. Cố ý không phải mất đi bản tâm. Cố ý là học tập, là tiến bước. Loài người sinh sôi nảy nở đến nay là dựa vào là gì? Là học tập! Không có người nào từ nhỏ đã biết tất cả, tất cả sẽ không phải bàu đầu từ học tập, cố ý đi học tập cũng không phải là sai, giống như ta, ta không biết thì học ưu điểm trên người nàng. Đây là sai sao?
Thiên Mệnh mạnh nhất hơi cong khóe miệng:
- Tiếp tục!
Dương Diệp lại nói:
- Đạo pháp tự nhiên, đại đạo vô hình, trời đất sinh dục; đại đạo vô tình, nhật nguyệt vận hành; đại đạo vô danh, vạn vật được nuôi dưỡng lâu dài... Đây là đại đạo thiên địa, nhưng tại sao phải lấy đại đạo thiên địa tới luận vê con người? Nếu như con người không học tập, tất cả thuận theo tự nhiên thì sẽ biến thành thế nào...
Nói đến đây, sắc mặt Dương Diệp đột nhiên biến đổi, hắn kinh hãi nhìn Thiên Mệnh mạnh nhất:
- Ngươi... Ngươi đã...