Chương 5530: Sống sót thất tốt! (1)
Chương 5530: Sống sót thất tốt! (1)Chương 5530: Sống sót thất tốt! (1)
Còn chưa có chết sao? Tất cả mọi người sửng sốt.
Lúc này, Thiên Mệnh liếc nhìn Dương
Diệp và toét miệng cười:
- Thật hay cho một trật tự Kiếm Vực, thật hay cho một chúng sinh Kiếm Vực, không uổng công ta giữ lại mạng người đến bây giờ. Ha ha... Dương Diệp, cảm ơn ngươi đã giải nỗi hoang mang của ta. Chúng sinh là đạo, vạn vật trong thiên địa là đạo, đạo vẫn luôn tôn tại, cho dù ta diệt tất cả nhưng chỉ cần bản thân ta sống sót thì nó vẫn tồn tại như cũ... Chuyện vũ trụ ba chiều kết thúc rồi. Tuy nhiên, chuyện của ta vừa bắt đầu tiến
hành thôi.
Nói xong, nàng chậm rãi lướt về phía chân trời và càng lúc càng xa, cuối cùng, trong tâm mắt nàng có một vách ngăn, nhìn vách ngăn kia, Thiên Mệnh chỉ là linh hồn thể đã cúi đầu nhìn vào trong tay. Ở trong tay nàng có một mẩu bánh bao lớn bằng ngón cái. Nàng đột nhiên toét miệng cười, như đứa bé:
- Ca, ta đã đột phá rào cản, có thể phá tan vũ trụ năm chiều. Lời đồn đại vũ trụ năm chiều đảo ngược lại thời gian câu tất cả mọi thứ trên thế gian, tất cả quả tật... Tuy ta biết hơn phân nửa là giả, nhưng... có lẽ là thật thì sao? Cho dù không phải thật, ta cũng sẽ không từ bỏ. Ta sẽ tìm tiếp, mãi đến ngày ta chết mới thôi!
Vừa dứt lời, một luông kiếm quang chợt lóe lên ở nơi đây.
Trên không trung Vĩnh Hằng giới. Tiêu Dao Tử liếc nhìn không trung, khẽ nói:
- Hóa ra... trong lòng nàng vẫn có tình, chỉ là tình này không ở chúng sinh, mà là đối với người nàng lưu ý...
Hắn đi tới trước mặt Dương Diệp:
- Đừng quên giao hẹn của chúng ta.
Vừa dứt lời, Kiếm tu đột nhiên phóng lên cao. Lần này, hắn không đi nữa mà ngự kiếm! Bởi vì ở trên kiếm đạo, hắn đã có mục tiêu mới.
Tiêu Dao Tử đi rồi, Dương Diệp đột nhiên từ trên không trung chậm rãi rơi xuống.
Rất nhanh, hắn rơi vào trên một tảng đá lớn bên bờ sông Vĩnh Hằng giới, nhìn không trung mịt mờ, Dương Diệp khẽ nói:
- A Tú... Nhị Nha... Tiểu Kỳ... Bạch muội... Hắc Muội... Cha... Nương... Ta không thể bảo vệ các ngươi, đúng, xin lỗi... Ta mệt mỏi. mệt mỏi... thật sự mệt mỏi rồi...
Vừa dứt lời, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lúc này, một vật nhỏ màu trắng xuất hiện ở trước ngực Dương Diệp. Nàng nhìn Dương Diệp đã nhắm hai mắt lại mà ngây ra rất lâu. Cuối cùng, nàng lấy ra hai cái sừng, sau đó ôm lấy cổ của Dương Diệp và từ từ nhắm hai mắt lại.
Cứ như vậy, ngày qua ngày, năm qua năm.
Trên tảng đá, người thanh niên kia vẫn chưa tỉnh lại, vật nhỏ nằm trên ngực người thanh niên cũng không thấy tỉnh lại.
Vô số năm sau, một ngày nào đó, tới giây phút nào đó đã có tiếng bước chân rất khẽ đột nhiên vang lên bên cạnh tảng đá, trong chớp mắt yên lặng, một tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu đột nhiên vang lên:
- Dương ca...
- Dương cai
Theo tiếng này vang lên, ngón tay người thiếu niên nằm trên tảng đá lớn hơi run rẩy. Cùng lúc đó, móng của vật nhỏ màu trắng năm ở trên người hắn cũng khế run lên.
Dần dần, Dương Diệp chậm rãi mở mắt, mờ mịt liếc nhìn phía chân trời. Sau một lát, hắn cúi đầu nhìn về phía Tiểu Bạch nằm sấp ở trên người mình.
Dương Diệp khẽ xoa đầu của Tiểu Bạch:
- Tỉnh lại đi!
Theo giọng nói của Dương Diệp, Tiểu Bạch chậm rãi mở mắt ra. Khi nàng nhìn thấy Dương Diệp liền toét miệng cười, sau đó ôm chặt lấy Dương Diệp.
Dương Diệp ôm Tiểu Bạch đứng lên. Ở trước mặt bọn họ là một tiểu nữ hài xinh xắn.
Nhị Nhai
Khi thấy Nhị Nha, nước mắt Dương Diệp vô tình tràn ra.
Nhị Nha nhìn Dương Diệp cùng Tiểu Bạch và cũng không ngừng khóc!
Nhị Nha vẫn chưa chết!
Trước đây, nàng cứng rắn đỡ lấy một kiếm của Thiên Mệnh! Một kiếm kia vẫn chưa thể giết chết nàng, nhưng nàng cũng vì vậy mà bị thương nặng, bản thể bị hủy như năm đó này vậy!
Dương Diệp ôm Tiểu Bạch đi tới trước mặt Nhị Nha và nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Tiểu Bạch cũng ôm chặt lấy cổ Nhị Nha. Ba người ôm nhau rất lâu...
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, một nữ tử mặc trang sức màu đỏ từ phía xa chậm rãi đến!
Định Thược Dược!
Dương Diệp nhìn vê phía Đinh Thược Dược, Đinh Thược Dược nhìn Dương Diệp, nàng hết cười lại khóc. Từ sau khi Dương Diệp nằm ở trên đá, gân như mỗi ngày nàng đều nhất định sẽ tới, không quan tâm gió thổi mưa rơil
Chời
Nàng bằng lòng chờ đến trời hoang đất giàI
Dương Diệp kéo Nhị Nha cùng Tiểu Bạch đi tới trước mặt Đinh Thược Dược, Đinh Thược Dược khẽ nói:
- Ta cho rằng ngươi sẽ không tỉnh lại nữa.
Dương Diệp nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Đinh Thược Dược:
- Xin lỗi...
Đinh Thược Dược lắc đầu:
- Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi!
Dương Diệp khẽ gật đầu và dẫn theo Đinh Thược Dược đi tới Vĩnh Hằng Quốc. Lúc này, Vạn Giới thành đã một lần nữa được thành lập.
Trên đường, Đỉnh Thược Dược khẽ nói:
- Vạn giới đã ổn định và đều tuân theo trật tự của ngươi, tuy không thể làm được vạn sự công bằng, nhưng tất cả đều phát triển theo phương diện tốt nhất, không có bất kỳ kẻ nào có thể tùy ý làm bậy. Đương nhiên, trừ khi thực lực của hắn vượt qua Vạn Giới thành chúng ta... Về phần vũ trụ bốn chiều, cho tới nay bọn họ đều rất yên ổn, không hề gây sự cũng không dám gây sự. Dù sao, ngươi còn chưa ngã xuống...
Đúng lúc này, Dương Diệp đột nhiên lắc đầu.
Đinh Thược Dược nhìn về phía Dương Diệp, Dương Diệp khẽ nói:
- Bây giờ ta chỉ muốn sống vì các nàng thôi.
Đinh Thược Dược nhìn Dương Diệp mà không nói gì.
Dương Diệp kéo tay Đinh Thược Dược và dẫn theo nàng bước vào bên trong Hồng Mông tháp. Ở đó, đám người Tô Thanh Thị, Hiểu Vũ Tịch, Trang Vị Nhiên, Bạch Chỉ Tiên đều đi tới trước mặt Dương Diệp.
Nhìn từng gương mặt quen thuộc, Dương Diệp cười nói:
- Sống sót thật tốt!
Trong thời gian tiếp theo, mỗi ngày Dương Diệp đều làm bạn với các nàng.
Cứ như vậy, ngày qua ngày, đảo mắt đã mười năm trôi qua, Dương Diệp đều không có ra khỏi Hồng Mông tháp, cũng không tu luyện, càng không có quan tâm tới mọi chuyện ở vũ trụ ba chiều.
Mười năm này, hắn chỉ làm có một chuyện, đó chính là làm bạn với người thân. Trong lúc đó, hắn mời đám người U Minh Điện, còn có Nam Ly Mộng, những đệ tử Cổ Kiếm tông kia... Nói chung, người trong ấn tượng của hắn thì hắn đều mời đến Vạn Giới thành.
Đoàn tụi
Nhưng mà đáng tiếc có vài người đã không còn...
Một ngày nào đó.
Dương Diệp dẫn theo Tiểu Bạch, Nhị Nha đi tới chỗ Phi Thăng Đài.
Nhị Nha ăn mứt quả, liếm liếm, sau đó lại đưa cho Tiểu Bạch liếm liếm.