Chương 635: Cùng lên đi! (2)
Chương 635: Cùng lên đi! (2)Chương 635: Cùng lên đi! (2)
- Tuy Dương Diệp này không được tốt lắm, nhưng không thể không thừa nhận câu nói lúc trước của hắn vô cùng có đạo lý, đó chính là người thật sự nghĩ rằng người trở thành Kiếm Hoàng thì sẽ vô địch thiên hạ rồi sao? Ngươi nghĩ rằng ngươi là tổ sư Kiếm Tông năm đó sao?
- Ngươi muốn thử không?
Mạc Khinh Ngữ lạnh lùng nói.
Hồn U lại muốn ra tay nhưng Ma Kha ở bên cạnh hắn đã ngăn cản, nhìn hắn lắc đầu và nói:
- Đây là cuộc chiến đấu giữa các kiếm tu, chúng ta không cần nhúng tay vào làm gì cả. Ta cũng nhịn được, lẽ nào người còn không nhịn được sao?
Hồn U vẫn cảm thấy khó chịu, tuy nhiên hắn lại không tiếp tục ra tay nữa, chẳng qua chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương Diệp cùng Mạc Khinh Ngữ.
- Ngươi còn muốn ra tay nữa không? Ta có thể nhường cho người ba kiếm! Nếu không, có lẽ ngươi sẽ không thể có cơ hội ra tay nữa đâu.
Mạc Khinh Ngữ nhìn Dương Diệp khẽ nói một tiếng. Dương Diệp gật đầu, sau đó hít sâu một hơi. Không thể không nói, vỏ kiếm cổ này thật sự rất biến thái, bởi vì hễ có liên quan đến kiếm thì gân như không thể lấy ra đối phó với Mạc Khinh Ngữ này. Khônhg chỉ có như vậy, hắn vẫn cảm thấy khi trong tay mình cầm kiếm mà đối mặt với vỏ với kiếm cổ, kiếm thế hoàn toàn tiêu tan, tất nhiên có ý thuần phục, điêu này khiến cho Dương Diệp cảm thấy áp lực, đdồng thời còn có phần bất đắc dĩ!
Cũng may, lĩnh vực kiếm kia hình như không bị vỏ kiếm cổ này ảnh hưởng!
Dương Diệp cũng không nói nữa, hắn chậm rãi đi vê phía Mạc Khinh Ngữ, khi đi cđến trong phạm vi mười trượng trước người Mạc Khinh Ngữ, hai mắt Dương Diệp chậm rãi nhắm lại, vào lúc hắn sắp vận dụng Kiếm Vực, một tiếng cười lớn đột nhiên từ phía chân trời vọng đến. Dương Diệp nhíu mày và ngẩng đầu nhìn lên. Hắn chỉ thấy phía chân trời có một con rồng lớn năng lượng màu vàng đang lao tới!
Bandgl
Con rồng năng lượng màu vàng ầm ầm rơi xuống đất, sau đó tiêu tan trong không trung, một nam tử mặc áo bào màu vàng xuất hiện ở trước mắt mọi người. Người vừa tới không phải là người khác, chính là Mục Quân trước kia đã từng đại chiến với Dương Diệp một lần. Mục Quân cầm Long Ấn màu vàng trong tay, hắn liếc mắt nhìn Mạc Khinh Ngữ, khi thấy vỏ kiếm cổ trong tay Mạc Khinh Ngữ, trong mắt hắn lóe lên vẻ nghiêm trọng. Hắn lập tức quay đầu lại nhìn vê phía Dương Diệp, nói:
- Ngày đó đánh một trận, chúng ta còn chưa phân thắng bại, hôm nay chúng ta lại đánh thêm một trận nữa chứ, ngươi thấy thế nào?
- Mạng hắn là của tal
Lúc này, Mạc Khinh Ngữ nặng nê nói.
Mục Quân cười lạnh, nói:
- Nhưng ngươi cũng không thể giết được hắn, không phải sao? Cho nên, mạng của hắn vẫn do ta tới lấy, ngươi thấy thế nào?
- Không thế nào cải
Mạc Khinh Ngữ từ chối nói:
- Ta từng nói phải báo lại mối thù cụt tay của ta, gấp trăm lần, ta làm sao có thể không giữ lời được? Còn nữa, đây là chiến đấu giữa các kiếm tu, ngươi không nên nhúng tay vào!
Mục Quân nghe vậy lại nhíu mày, hắn đang muốn trả lời, đúng lúc này Ma Kha ở bên cạnh vẫn luôn im lặng đột nhiên nói:
- Nhân loại vĩnh viễn đều thích lằng nhà lằng nhằng như vậy. Rốt cuộc các ngươi giết hay là không giết hả? Nếu không giết thì để ta tự mình tới, các ngươi đứng sang một bên nhìn, các ngươi thấy được không?
- Khà khà.
Hồn U cười đầy vẻ âm hiểm, sau đó nói:
- Nếu không, hay là ta lên đi, dù sao ta cũng là linh hôn của một kiếm tu, đây chính là vật đại bổ, trăm năm khó gặp!
- Các ngươi đêu không cần tranh giành nữal
Đúng lúc này, Dương Diệp đột nhiên lên tiếng.
- A2
Mục Quân khẽ nhướng mày, nói:
- Sao thế?
Dương Diệp không để ý đến Mục Quân, hắn xoay người nhìn những huyền giả Nam Vực phía sau hắn, nói:
- Tất cả đều quay về Cổ Vực Thành đi!
Mặc dù lớn phần lớn những huyền giả Nam Vực này có thực lực cũng không tệ lắm, nhưng bọn họ ở lại chỗ này ngoại trừ chịu chết ra thì vẫn là chịu chết, ở lại đây cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì cải
- Chúng ta không đi!
Mọi người lắc đầu, trong mắt đầy vẻ kiên định. Trong lòng Dương Diệp cảm thấy ấm áp, khẽ cười, nói:
- Các ngươi ở lại đây sẽ chỉ làm cho ta thêm phân tâm, mọi người trở lại Cổ Vực Thành mới là trợ giúp lớn nhất đối với ta, hiểu chưa?
Mọi người im lặng, cho dù bọn họ không muốn rời đi, nhưng không thể không thừa nhận mình ở lại nơi này thật sự chỉ có thể kéo chân sau của Dương Diệp. Chẳng qua bọn họ không muốn rời đi vào lúc này mà thôi!
Phần lớn con người đều có tình cảm, trước đó Dương Diệp không để ý đến uy hiếp của Ma Kha cùng đám người của Ma tộc mà đứng ra cứu bọn họ, bọn họ làm sao không cảm động được? Hơn nữa, hiện tại huyền giả Nam Vực không chỉ đắc tội ba tộc Ma — Minh - Yêu, còn đắc tội với cường giả của vực khác, nếu như bọn họ không ở cạnh nhau, chờ đợi bọn họ vẫn là cái chết mà thôi!
- Các ngươi trở về điI
Dương Diệp nói lại một lần nữa.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, sau đó cúi người với Dương Diệp, Có một người trong đó nói:
- Dương Diệp, ngươi nhất định phải sống sót, chúng ta ở trong thành chờ ngươi bình yên trở về, nếu như ngươi chết, mấy chục huynh đệ chúng ta nhất định sẽ toàn lực tiêu diệt những huyền giả Ma tộc, cho đến khi tất cả đám người chúng ta đều chết hết mới thôi!
Hắn vừa nói dứt lời, hơn mười người không hề do dự xoay người đi vào Cổ Vực Thành.
Đám người Ma Kha cùng Mạc Khinh Ngữ ở bên cạnh lạnh lùng nhìn theo bọn họ mà không ngăn cản những người này rời đi, thật sự lúc này mục tiêu của bọn họ chỉ có một, đó chính là Dương Diệp. Vê phân những nhân vật khác bọn họ thật sự không có hứng thú để ý tới.
Sau khi nhìn thấy những huyền giả Nam Vực tiến vào trong thành, Dương Diệp hít sâu một hơi, rồi mới xoay người lại, ánh mắt hắn nhìn lướt qua đám người Ma Kha, Hồn U, Mục Quân, Mạc Khinh Ngữ, cuối cùng sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, tiếp đó nói:
- Các ngươi không cần tranh nữa làm gì cả, tất cả cùng lên đi!
Dương Diệp vừa nói dứt lời, thân hình hắn thoáng động đi tới trong phạm vi mười trượng trước mặt mọi người, sau đó một ngọn lửa đột nhiên thoáng hiện, nhiệt độ lập tức nóng lên. Cùng lúc đó hai trăm thanh huyền kiếm đã phóng lên cao, từng tia lửa lập tức bám lên những huyền kiếm này. Trong phút chốc, vẻ mặt của mọi người đồng thời thay đổi!