Chương 921: Cái gọi là thiên tài! (2)
Chương 921: Cái gọi là thiên tài! (2)Chương 921: Cái gọi là thiên tài! (2)
Đúng lúc này, một lão nhân thân mặc trường bào màu lam xuất hiện ở trước của thành, nhìn thi thể Tân Xuyên bị người trung niên kia ôm vào trong ngực, lão nhân lắc đầu khẽ thở dài nói:
- Lão phu vẫn là đến chậm!
Nói xong, trong mắt lão nhân lóe lên luông ánh sáng lạnh nói:
- Khá lắm Kiếm Hoàng Dương Diệp lại có thể đạt được kiếm ý tầng chín, trong thế hệ trẻ ngoại trừ An Nam Tĩnh ra xem như người vô địch rồi!
Tần thiên đứng dậy thi lễ với lão nhân một cái nói:
- Vẫn mong tông chủ mau cứu Xuyên nhil
Lão nhân liếc mắt nhìn thi thể Tân Xuyên, sau đó lắc đầu nói:
- Nếu như chỉ là vết thương kiếm bình thường, cho dù bị thương đến trái tim của hắn ta cũng có cách cứu sống hắn. Nhưng đây không phải là vết thương kiếm bình thường, kiếm ý của Dương Diệp đã đạt được tâng chín, lúc kiếm đâm ý vào trong cơ thể Xuyên nhi, đã phá vỡ tất cả sức sống của hắn, ta cũng bất lực!
Nghe vậy, vẻ mặt của Tần thiên như tro tàn, rất nhanh lại trở nên giận dữ.
- Ta biết được ngươi muốn báo thù, nhưng Dương Diệp lúc này cho dù là ngươi cũng không thể chhiến thắng, thậm chí còn sẽ bị hắn giết ngược lại. Trước tiên đem thi thể Xuyên về Tần gia an táng, hắn là đệ tử của Thượng Tiêu Tông ta, thù của hắn đương nhiên sẽ do ta Thượndg Tiêu Tông ta đến báo!
Lão giả trâm giọng nói.
- Tông chủ muốn ra tay?
Tần Thiên ngẩng đầu nhìn lão nhân.
Lão nhân lắc đầu nói:
- Bởi cvì có chút nguyên nhân ta không thể ra tay với hắn, nhưng điều này cũng không đại diện cho Thượng Tiêu Tông của ta sẽ không thể giết hắn, ta đã truyền lệnh bảo Liễu Sướng Nguyên quay về tông, lấy thực lực của hắn tiêu diệt Dương Diệp này không khó lắm!
- Liễu Sướng Nguyên?
Tần Thiên cả kinh nói:
- Chính là Liễu Sướng Nguyên mười năm trước lấy thực lực cảnh giới Linh Giả cửu phẩm độc chiến ba gã cảnh giới Tôn Giả mà không bị bại kia? Nhưng hắn không phải đã biến mất hơn mười năm rồi sao? Lẽ nào hắn còn sống?
Lão giả gật đầu nói:
- Hắn chỉ là đi tới Yêu vực rèn luyện mà thôi, hiện tại hắn đã là cảnh giới Tôn Giả tam phẩm. Ở yêu vực rèn luyện khiến cho thực lực của hắn đã vượt xa cường giả cùng cấp, hắn lúc này cho dù là cường giả cảnh giới Tôn Giả cửu phẩm cũng không nhất định có thể chiến thắng hắn. Lấy thực lực của hắn chém giết Dương Diệp vẫn chưa phải là cảnh giới Tôn Giả cũng không khó lắm!
- Cảm ơn tông chủI
- Ôi, đáng tiếc cho Xuyên nhi, nếu như không phải ta bế quan, cũng sẽ không khiến cho hắn rơi vào kết quả như vậy, ôi!
- Ngươi đi rồi, một đội thị vệ đi tới Lục gia chúng ta, bọn họ hỏi Lục gia chúng ta có quan hệ với người như thế nào, chúng ta nói không có quan hệ gì, sau đó bọn họ lại bắt đầu tàn sát Lục gia ta. Không đến một khắc ngoại trừ ta ra, tất cả mọi người trong toàn bộ Lục gia đều đã chết, tất cả mọi người đều đã chết.
Ngoài thành, Lục Uyển Nhi ôm đứa trẻ sơ sinh ngồi dưới đất, trên gương mặt đầy nước mắt.
- Xin lỗi, ta không nghĩ tới sẽ mang đến tai họa này cho các ngươi!
Dương Diệp nhìn Lục Uyển Nhi người đầy vết roi trước mắt, trong lòng hơi hổ thẹn, có thể những gì nữ tử trước mắt này gặp phải là do hắn gây ra.
Lục Uyển Nhi lắc đầu, nói: - Cho dù không có Dương công tử Lục gia ta cũng sẽ không có kết quả gì tốt, Trần gia này đã sớm đang có ý đồ với Lục gia chúng ta, cưới ta chẳng qua là muốn mượn ta khống chế để Lục gia mà thôi, buồn cười là phụ thân ta vẫn không nhìn rõ!
Dương Diệp trâm ngâm một lát nói:
- Lục cô nương, sau này cô nương có dự định gì không?
- Ta muốn trở nên mạnh mẽI
Lục Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn về phía Dương Diệp, trên mặt không có sự yếu đuối trước kia nữa.
Dương Diệp trâm mặc một hồi, sau đó đưa thanh kiếm xương rồng cho Lục Uyển Nhi sau đó nói:
- Cô nương không thể ở Trung Vực, như vậy đi, cô nương hãy cầm thanh kiếm này đi Kiếm Tông Nam Vực, nói là ta đề cử cô nương, bọn họ sẽ đối đãi với cô nương thật tốt, vê phân sau này cô nương có thể trở nên mạnh mẽ đến mức nào thì phải xem tạo hóa của cô nương!
- Có lẽ ta không đến được Nam Vực!
Lục Uyển Nhi khẽ nói.
Dương Diệp lại lấy ra một cái nạp giới đưa cho Lục Uyển Nhi nói:
- Ở trong này có một trăm viên đá năng lượng cực phẩm, cũng đủ để cô nương dùng tu luyện. Về phần an toàn của cô nương, cô nương không cần lo lắng, cô nương chỉ cần đi Nam Vực là sẽ có người bảo vệ cô nương!
Lục Uyển Nhi nhận lấy nạp giới gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn đứa trẻ trong lòng, nói:
- Đứa bé này nên làm thế nào?
Dương Diệp xòe tay ra nói:
- Chắc chắn ta sẽ không mang nó theo được. Như vậy đi nếu như ngươi bằng lòng thì mang nàng về Kiếm Tông, nếu như không muốn thì cứ mang nó đưa cho những gia đình ở gần đây đi!
Lục Uyển Nhi gật đầu, ôm đứa trẻ sơ sinh xoay người rời đi, đi mấy bước nàng ngừng lại, xoay người nhìn Dương Diệp.