Chương 922: Hàn Quang, Càn Khôn đồ, Thương Vương Œ)
Chương 922: Hàn Quang, Càn Khôn đồ, Thương Vương Œ)Chương 922: Hàn Quang, Càn Khôn đồ, Thương Vương Œ)
- Ta cũng muốn trở nên mạnh như ngươil
Những lời này là lúc sắp rời đi Lục Uyển Nhi đã nói.
Nhìn bóng lưng Lục Uyển Nhi biến mất, Dương Diệp ngẩn ra một lúc lâu. Hắn biết Lục Uyển Nhi không nói chơi, bởi vì hắn đã thấy được sự quyết tâm và kiên định giống như hắn trong mắt đối phương. Với tính cách của nàng, nên ở trong nhà ấm thoải mái hưởng thụ sự ấm áp, được người ta chăm chút, thế nhưng thực tế tàn khốc khiến nàng không thể không trải qua gió sương, đối diện với bộ mặt tàn khốc nhất của xã hội này.
Nói chung đây là một nữ nhân bất hạnh. Cũng không đúng, từ góc độ nào đó mà nói nàng may mắn đấy. Bởi vì tương lai của nàng rất có thể là tự mình nắm giữ vận mệnh của mình, không bị người khác sắp đặt. Trên đại lục kẻ mạnh làm vua này, có được mấy ai có thể nắm giữ vận mệnh của mình chứ?
Dương Diệp không thể để Lục Uyển Nhi một mình đến nam vực, mà phái ra kiếm nô mới, cũng chính là tên thành chủ thành Vô Dung kia hộ tống dọc đường. Có một cường giả cảnh giới Tôn Giả hộ tống, trừ phi có người cố ý nhắm vào, nếu không sẽ không có vấn đề gì. Thu hồi ánh mắt, Dương Diệp nhìn về phía đạo khí tên gọi - Hàn Quangkia. Hàn Quang dài khoảng ba tấc, thân kiếm chuyển thành màu lam. đậm, quanh thân tỏa ra sự lạnh lẽo như băng. Huyền khí trong cơ thể Dương Diệp mạnh mẽ tràn vào, Hàn Quang kiếm lập tức bộc phát ra ánh sáng chói lạnh như băng, lập tức ngưng tụ thành bằng trên mặt đất quanh hắn!
- Hiệu quả đóng băng sao?
Dương Diệp hơi kinh ngạc, hắn không ngờ thanh kiếm này lại có năng lực đóng băng. Do dự một chút hắn đưa tay sờ lên thân kiếm Hàn Quang, lập tức ngón tay của hắn trực tiếp ngưng tụ thành một khối băng, cùng lúc đó một sự lạnh lẽo tức thì ập về phía hắn, khiến cho hắn không kìm lòng được mà run rẩy một cái, sau khi thi triển ra kiếm ý, sự lạnh lẽo này và băng trên ngón tay hắn mới tiêu tan!
Lần này Dương Diệp không kinh ngạc mà là có chút chấn động. Hắn không ngờ hiệu quả đóng băng của thanh kiếm này lại lợi hại như vậy, thậm chí ngay cả hắn cũng cảm nhận được sự nguy hiểm. Đương nhiên vẫn kém nhiều so với Thuấn Không Kiếm, thế nhưng huyền khí thanh kiếm này tiêu hao ít hơn không biết bao nhiêu so với Thuấn Không Kiếm, với thực lực hiện giờ của hắn, tuy không thể huy động một cách thoải mái, nhưng dưới sự trợ giúp của đá năng lượng, dùng kiểu như Long Cốt Kiếm thì vẫn có thể làm được! Lúc này Dương Diệp cũng có chút may mắn, may là hắn đã lĩnh ngộ được kiếm ý chín lớp, nếu không lúc trước giao đấu với Tần Xuyên nhất định sẽ bị thiệt thòi! Hiệu quả đóng băng này có hiệu quả tương tự với kiếm ý kia, đó là có thể áp chế năng lực hành động của người khác, thậm chí đối phương sơ suất một phát còn có thể bị đóng băng.
Có thể nói hiệu quả đóng băng này còn mạnh hơn lực áp chế của kiếm ý năm lớp. Đương nhiên muốn có thể sử dụng kiếm này thì bản thân cũng phải có bản lĩnh đặc biệt, ví dụ như hắn có thể dùng kiếm này là bởi vì hắn đã có kiếm ý chín lớp, không sợ Hàn Quang Kiếm này đánh ngược lại, nếu như đổi lại một huyền giả kỳ linh giả bình thường khác sử dụng, e là chưa làm người khác bị thương được thì chính mình đã bị đóng băng rồi!
Nói chung thanh kiếm này là một thu hoạch khá tốt!
Lần này Dương Diệp không vội lên đường tiếp nữa. Đứng tại chỗ, Dương Diệp khép hờ hai mắt, thi triển thân thức ra. Một lát sau Dương Diệp mở hai mắt, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc. Vung tay phải lên, kiếm linh xuất hiện bên cạnh hắn. Dương Diệp hỏi:
- Lúc trước nghe thành chủ thành Liệp Hộ nói, sau khi ta đến Trung Vực, đế quốc Đỉnh Hán đã nắm giữ được hành tung của ta, vừa rồi ta thi triển thần thức lại không hề phát hiện mình bị theo dõi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ có cường giả cảnh giới Hoàng Giả đang canh chừng ta?
Hành tung bị người khác nắm giữ, đây là điêu Dương Diệp không thể tiếp nhận, bởi vì như vậy sẽ bị động khắp nơi.
Kiếm linh quét quanh bốn phía, đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn lên không trung. Sau khi trâm ngâm một hồi, kiếm linh nói:
- Nếu ta đoán không sai chắc là trên không có thứ gì đó đang canh chừng ngươi.
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời xanh thăm thẳm, ngoài mấy đám mây trắng ra chẳng có cái gì cả. Có điều hắn không hề cảm thấy kiếm linh đang nói dối hắn, do dự một chút, Cửu U Kiếm Vũ phía sau Dương Diệp quạt một cái, thoáng hiện lên bầu trời. Sau khi lên khoảng trăm trượng trên không, Dương Diệp dùng thần thức quét vòng bốn phía vẫn không phát hiện ra điều gì, Dương Diệp càng thêm nghi ngờ.
- Tiếp tục đi lên!
Lúc này, kiếm linh đi tới bên cạnh Dương Diệp, sau đó ánh mắt nhìn vào một đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời.
Nhìn đám mây trắng kia, Dương Diệp nheo hai mắt lại, trong lòng vừa động, bên trong vỏ kiếm màu xanh lao ra một đường kiếm quang, nháy mắt lao về phía đám mây trắng kia, kiếm quang cực mạnh trực tiếp phá tan đám mây trắng. Mà khoảnh khắc đám mây trắng bị phá tan kia, có một con đại bàng màu đen cực lớn từ đám mây trắng lao ra, con đại bàng chợt vỗ cánh lao xuống phía Dương Diệp, cùng lúc đó trong đôi mắt vàng óng của nó đột nhiên bắn ra hai đường sáng màu vàng chói, chùm tia sáng bắn ra với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đến đỉnh đầu Dương Diệp!
Yêu thú Tôn cấp!
Dương Diệp hơi biến sắc, hắn không ngờ con đại bàng này lại là một con yêu thú Tôn cấp, thảo nào có thể bay cao như vậy, ẩn nấp kín như vậy. Hắn phất tay phải lên, một đường kiếm khí bắn ra, hai tia sáng lập tức nát bấy. Đồng thời khẽ động mình một cái, kiếm bên người hóa thành một đường kiếm quang lao đến con đại bàng mà tấn công ngược lại!
- Chíu!
Con đại bàng đột nhiên phát ra một tiếng kêu chói tai, tiếp theo vô số chùm sáng màu vàng từ đôi mắt bắn ra. Còn Dương Diệp cũng vung mạnh Hàn Quang Kiếm trong tay, kiếm khí áp đảo bắn ra.
Trên không, từng tiếng năng lượng nổ không ngừng vang vọng, vô số không khí trên không khuếch tán ra từng lớp từng lớp, không gian rung động dồn dập từng trận.
Rốt cuộc một người một chim đụng vào nhau. Kiếm của Dương Diệp đâm vào hai móng của đại bàng, cánh tay Dương Diệp tê rần, Dương Diệp biến sắc, hiển nhiên hắn đã đánh giá thực lực con đại bàng này hơi thấp. Chính trong khoảnh khắc này, hai móng con đại bàng chợt bắt lấy Hàn Quang trong tay Dương Diệp, có điêu đúng lúc này một hơi lạnh thấu xương bộc phát ra từ Hàn Quang Kiếm, hai móng con đại bàng lập tức thả kiếm của Dương Diệp ra, lao thẳng xuống chộp lên đầu Dương Diệp.
Hiển nhiên con đại bàng muốn trực tiếp cào thủng đầu Dương Diệp, thế nhưng nó đã thất bại, đầu Dương Diệp cũng cứng y như móng của nó. Tay trái Dương Diệp túm lấy một chiếc móng của con đại bàng, sau đó tay phải cầm Hàn Quang Kiếm đâm mạnh một cái vào bụng con đại bàng. - Keng- một tiếng, kiếm không đâm thủng bụng con đại bàng nhưng sau một khắc, kiếm ý chín tầng phun ra ngoài, nháy mắt bao phủ lấy con đại bàng.
Tiếp theo Dương Diệp chợt xoay tròn tay phải. Vèo một tiếng xuyên qua từ phần bụng của con đại bàng.
Hai mắt con đại bàng từ từ đóng lại.
Dưới đất, nhìn con đại bàng trong tay, Dương Diệp lắc đầu thâm nghĩ nếu có tiểu tử kia ở đây thì tốt rồi. Nếu có tiểu tử kia, hắn căn bản không cần phải ra tay, chỉ cần móng nhỏ của tiểu tử kia vung lên, con đại bàng hung hãn này hắn là sẽ quỳ xuống đất mà thán phục chứ nhỉ?
- Tên nhãi này.
Nghĩ đến tên nhãi màu tím có bộ lông mượt mà kia, khóe miệng Dương Diệp lộ ra nụ cười, xem ra có thời gian phải đến vực một chuyến. Trước đây nghe yêu hoàng nói, sau khi tiểu tử kia nhận được truyền thừa đã có thể hóa thành hình người, hình người đấy, thật là đáng mong chờ!
Dương Diệp không suy nghĩ nữa, ném thi thể con đại bàng cho kiếm kinh, nói: