Chương 961: Biểu ca? (2)
Chương 961: Biểu ca? (2)Chương 961: Biểu ca? (2)
Nghe được Thẩm Đằng nói vậy, rất nhiều Thụ Nhân Hòe Mộc tộc lúc trước động tâm lại bắt đầu do dự.
Đúng lúc này, bốn thanh đạo khí lơ lửng ở trước mặt Dương Diệp đột nhiên chuyển động. Bốn thanh đạo khí hóa thành bốn đường lưu quang bắn nhanh về phía Thẩm Đăng. Người sau vô cùng kinh ngạc, rất nhiều dây leo lao về phía bốn thanh đạo khí. Tuy nhiên những dây leo này. cũng không thể ngăn cản được bốn thanh đạo khí của Dương Diệp, ở dưới lưỡi kiếm sắc bén của bốn thanh đạo khí, gần như hoàn toàn không bị ngăn cản, những dây leo này lại hóa thành rất nhiều đoạn.
Tiếp theo, bốn đường kiếm quang không ngừng di chuyển trên thân thể to lớn của Thẩm Đằng.
Hai hơi thở sau, bốn thanh đạo khí trở lại trước mặt Dương Diệp.
Hai con mắt cực lớn của Thẩm Đằng nhìn chằm chằm vào Dương Diệp, trong mắt đầy vẻ oán độc vô tận, còn có kinh hoàng vô tận. Lại qua hai hơi thở, đột nhiên nghe âm một tiếng, Thẩm Đằng nổ mạnh ở ngay trong mắt của mọi người.
Dương Diệp nhìn lướt qua những Thụ Nhân của Hòe Mộc tộc bên cạnh đang đầy vẻ kinh hãi, sau đó nói với Thụ Tâm còn khiếp SỢ:
- Thu Tâm cô nương, bây giờ cô nương có thể chiêu hàng. Ta nghĩ, bọn họ cũng sẽ không có ý tưởng gì khác.
Dương Diệp cảm thấy, hắn nhận lợi ích từ Thanh Mộc tộc của người ta thì chắc hẳn là phải ra chút sức lực, hơn nữa, trong lòng hắn có chút hổ then.
Thụ Tâm liếc mắt nhìn Dương Diệp, đáng tiếc Dương Diệp mặc áo choàng, nàng không nhìn thấy rõ Dương Diệp, nói:
- Cảm ơn!
Dương Diệp khẽ gật đầu, sau đó lui qua một bên.
Ảnh Huyên Nhi liếc mắt nhìn Dương Diệp, trầm tư suy nghĩ. Nàng biết, từ nay về sau, Dương Diệp thật sự sẽ một bước bay lên trời. Thời đại Kiếm Hoàng thật sự sắp tới phút cuối cùng rồi.
- Dưdơng Diệp, bây giờ có phải ngươi đã đạt được cảnh giới Tôn Giả hay không?
Lục Kiếm Dao chạy tới bên cạnh Dương Diệp, hưng phấn hỏi. Có lẽ quá hưng phấn, lại có lẽ là nguyên nhân khác, Lụcc Kiếm Dao không gọi Dương Diệp là Diệp Dương nữa.
Dương Diệp không trả lời vấn đề của Lục Kiếm Dao, hắn chẳng qua mỉm cười, sau đó liếc mắt nhìn Mạc Khinh Nguyệt, nói:
- Mạc cô nương, chúng ta nói chuyện chứ? Cơ thể Mạc Khinh Nguyệt cứng đờ. Khi nhận thấy được tình trạng của Mạc Khinh Nguyệt, Lục Kiếm Dao vội vàng nói:
- Khinh Nguyệt, nàng đừng lo lắng, cho dù có đôi khi hắn rất xấu, nhưng bình thường hắn tuyệt đối sẽ không chủ động trêu chọc người khác. Hắn sẽ không giết nàng diệt khẩu đâu.
Khóe miệng Dương Diệp khẽ giật.
Mạc Khinh Nguyệt mỉm cười, khẽ gật đầu.
Tại một chỗ hẻo lánh, Mạc Khinh Nguyệt cùng Dương Diệp chậm rãi đi tới.
- Ta nên gọi ngươi là Kiếm Hoàng Dương Diệp, hay là Diệp Dương, lại hoặc là biểu ca?
Mạc Khinh Nguyệt phá tan sự im lặng.
Dương Diệp dừng bước, nghiêng đầu nhìn nữ tử trước mắt, nói:
- Nàng biết thân phận của ta sao?
Mạc Khinh Nguyệt khẽ gật đầu, nói:
- Khi ngươi giết chết Mạc Khinh Ngữ, Mạc gia ta đã nghi ngờ ngươi là người của Mạc gia ta. Bởi vì trên người Mạc Khinh Ngữ có Truy Hồn Ấn do cường giả của Mạc gia ta lưu lại. Theo đạo lý, ngươi giết nàng, Truy Hồn Ấn này chắc hẳn đã in ở trên linh hồn ngươi, nhưng lại không có. Như vậy chỉ có hai giải thích, đầu tiên là thực lực ngươi quá mạnh mẽ, xóa đi Truy Hồn Ấn này. Nhưng lấy thực lực của ngươi trước đây, rõ ràng vẫn không làm được điều này. Thứ nhì, ngươi là người của Mạc gia ta, bởi vì Truy Hồn Ấn này không có tác dụng đối với người của Mạc gia ta.
- Sau đó các ngươi bắt đầu điều tra về ta sao?
Dương Diệp nói.
Mạc Khinh Nguyệt khẽ gật đầu, nói:
- Nếu như người bình thường, Mạc gia ta nhất định sẽ phải cường giả giết người, bởi vì Mạc Khinh Ngữ là thiên tài của Mạc gia ta, ngươi giết nàng, cho dù ngươi là con riêng của gia chủ Mạc gia hiện tại, ngươi cũng phải chết. Nhưng người lại không hề tâm thường, người là một thiên tài còn yêu nghiệt hơn cả Mạc Khinh Ngữ. Cho nên, Mạc gia không phái cường giả đi ra giết người, mà bắt đầu điều tra về ngươi.
- Sau đó, các ngươi điều tra ra được sao?
Dương Diệp nói.
Mạc Khinh Nguyệt khẽ gật đầu.
- Vậy người Mạc gia trước đây đã hại mẫu thân ta cùng ngoại tổ mẫu ta hiện tại còn đang ở trong Mạc gia sao?
Dương Diệp đột nhiên nói.
Mạc Khinh Nguyệt nheo mắt, một lát sau mới nói: - Vẫn còn, thứ lực của bọn họ ở Mạc gia rất lớn.
Dương Diệp khẽ gật đầu, nói:
- Quay về Mạc gia, lấy thực lực của ngươi muốn đi vào di tích Thánh Giả, rất có khả năng vào được, nhưng sẽ không thể quay về được. Cho dù đô vật có tốt, nhưng cũng phải lượng sức mà Ràm mới phải.
Dương Diệp nói xong đã xoay người rời đi.
- Ngươi không trở vê Mạc gia xem thử sao?
Mạc Khinh Nguyệt đột nhiên nói.
Dương Diệp dừng bước, nói:
- Ta sẽ đi. Thay ta chuyển lời cho gia tộc Mạc gia hiện tại, hoặc có thể chủ sự. Kẻ năm đó hại chết ngoại tổ mẫu ta, đồng thời ép mẫu thân ta phải chạy thoát thân, ta không quan tâm bọn họ hiện tại ở Mạc gia có địa vị gì, ta đều muốn bọn họ nợ máu trả bằng máu. Đúng rồi, hỏi giúp ta một câu, hiện tại Mạc gia nương nhờ La Tuấn rồi sao?
Mạc Khinh Nguyệt thoáng ngẩn người ra, sau đó nói:
- Còn chưa. La Tuấn từng phái người tiếp xúc với chúng ta, làm cho các đại trưởng lão trong tộc xuất hiện mâu thuẫn.
- Đáng tiếc, nếu như các ngươi nương nhờ La Tuấn thì tốt biết bao, như vậy ta lại có lý do để tiêu diệt Mạc gial Dương Diệp nói xong câu đó, thân hình thoáng động và lập tức biến mất.
Nghe được Dương Diệp nói vậy, cơ thể Mạc Khinh Nguyệt run lên, nàng biết Dương Diệp không phải đang nói đùa, cũng không phải đang đe dọa nàng. Hắn thật sự nghĩ như vậy, tính toán như vậy. Đương nhiên, quan trọng nhất là nàng cảm thấy, Dương Diệp nói những lời này cũng không phải những lời cuồng vọng, hắn tuyệt đối có thể làm được. Cho dù bây giờ làm không được, nhưng sau này hắn cũng có thể làm được, hơn nữa còn không phải chờ quá lâu đâu!
Dương Diệp là người của Mạc gia, rốt cuộc là họa hay phúc cho Mạc gia vậy?