Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 896 - Chương 962: Nương Nhờ (1)

Chương 962: Nương nhờ (1) Chương 962: Nương nhờ (1)Chương 962: Nương nhờ (1)

Thanh Mộc Cung. Lúc này đây Thanh Mộc tộc ta có thể hóa nguy thành an, đồng thời dẹp yên được phản loạn, ít nhiều cũng nhờ có Huyên nhi nàng. Chúng ta là tỷ muội tốt, ta sẽ không nói những lời cảm ơn suông. Sau này, nếu như Thụ Nhân tộc ta có thể giúp được gì, nàng cứ thông báo một tiếng là được.

Thụ Tâm ngồi ở trên vương vị được chế luyện từ cây mây, cười nói với Ân Huyên Nhi bên dưới. Nghe được Thụ Tâm nói vậy, rất nhiều trưởng lão Thụ Nhân tộc đều âm thầm gật đầu. Cửu Vĩ Yêu Hồ tộc mạnh hơn Thụ Nhân tộc rất nhiều, nếu như có thể liên kết được với Cửu Vĩ Yêu Hồ, không thể nghi ngờ, đó là chuyện tốt đối với Thụ Nhân tộc. Ân. Huyên Nhi cười nói:

- Tâm nhi, chẳng lẽ nàng không cảm ơn phu quân ta sao? Nếu như không phải nhờ có hắn, ta cũng không chắc có thể đẩy lùi được cường giả đế quốc Đỉnh Hán kia đâu!... Nàng không cần cảm ơn ta, phải, phải. .

Lúc này, Dương Diệp vội vàng nói. Ánh mắt của rất nhiều Thụ Nhân đều tập trung ở trên người của Dương Diệp, bọn họ đều có thiện cảm với nhân loại trước mắt này, bởi vì nhờ có hắn giết cường giả của đế quốc Đỉnh Hán cùng tộc trưởng của bộ tộc Hòe Mộc, lúc này mới khiến bộ tộc Thanh Mộc hóa nguy thành an. Có thể nói, nếu như không có nhân loại trước mắt này, bộ tộc Thanh Mộc sẽ dữ nhiều lành ít! Anh mắt của Thụ Tâm rơi vào trên người Dương Diệp. Nàng cảm thấy rất tò mò về Dương Diệp. Người này còn trẻ tuổi mà đã có thực lực kinh khủng như thế, hơn nữa còn là Kiếm Hoàng của đời này. Thiên tài nhân loại này xuất hiện, cũng không biết là họa hay là phúc cho yêu tộc. Thụ Tâm. trâm ngâm một hồi lại nhìn thoáng qua Ấn Huyên Nhi, sau đó nhìn Thụ Cần bên cạnh, khẽ gật đầu. Thụ Cẩn hơi do dự, sau đó mới gật đầu xoay người rời đi. Không bao lâu, Thụ Cấn đã đi tới giữa sân. Chỉ là lân này trong tay nàng có thêm một cái bình nhỏ màu xanh. Khi thấy cái bình nhỏ này, rất nhiều Thụ Nhân ở đó đều biến sắc, có người dường hồ muốn nói gì đó, nhưng lại bị Thụ Cẩn hung hăng trừng mắt, đành im lặng. Thụ Tâm đưa bình nhỏ qua, sau đó đi tới trước mặt Dương Diệp,

nói:

- Dương công tử CÓ ơn lớn, ta không biết làm sao để cảm ơn cho hết được. Ở đây có ba giọt nước sinh mạng, là chút tâm ý nho nhỏ của chúng ta, mong rằng Dương công tử đừng từ chối.

Nước sinh mạng saol

Ân Huyên Nhi nghe vậy, sắc mặt chấn động và nói:

- Tâm nhi, nàng thật sự bỏ được sao! Không ngờ lại lấy ra nước sinh

mạng và linh Thanh Mộc quý giá của Thụ Nhân tộc cho người kia. Ta cũng cảm thấy ghen ty đấy!... Nếu như Huyên nhi muốn, đợi sau này ta lại đưa cho Huyên nhi một giọt là được chứ gì!

Thụ Tâm cười nói. Ân Huyên Nhi lắc đầu, nói:

- Thứ này cứ một ngàn năm mới có 10 giọt, rất đáng quý đối với Thụ Nhân tộc ngươi, ta sao có thể đòi nàng được chứ? Dù sao nàng đưa cho hắn cũng chẳng khác nào đưa cho ta, ta cùng với hắn tuy hai mà một!

Nàng nói xong lại trực tiếp thay Dương Diệp cầm lấy cái bình màu xanh kia, sau đó không ngừng quan sát Dương Diệp, nói:

- Nước sinh mạng à? Nó có thể nâng cao thực lực của con người sao?

Ân Huyên Nhi liếc mắt nhìn Dương Diệp, nói:

- Tuy rằng thứ này không thể nâng cao thực lực, nhưng nó còn quý hơn nhiều so với thứ nâng cao thực lực. Có thứ này, sau này mặc kệ bị thương nặng thế nào, cho dù kinh mạch toàn thân hoặc là xương cốt bị nát hết, chỉ cần nuốt vào một giọt, ngươi có thể lập tức khôi phục lại được...

- Tốt như vậy sao?

Dương Diệp không thể bình tĩnh được. Ban đầu, bởi vì Linh của Thanh Mộc, hắn vẫn muốn từ chối. Nhưng bây giờ, ai từ chối thì kẻ đó chính là đồ đầu đất! - Được rồi, Dương công tử, Thụ Tâm có một chuyện muốn nhờ!

Thụ Tâm đột nhiên nói. Dương Diệp nghe vậy, tim chợt đập thình thịch. Nhưng không chờ Dương Diệp từ chối hay đáp ứng, Thụ Tâm lại nói:

- Linh của Thanh Mộc là bảo vật quý giá nhất của Thụ Nhân tộc ta, rất quan trọng với Thụ Nhân tộc. Cho nên, mong Dương công tử hãy trả linh của Thanh Mộc lại cho chúng ta. Dương công tử có ơn lớn với Thụ Nhân tộc ta, nếu như Dương công tử có yêu cầu gì, ngoại trừ linh của Thanh Mộc ra, chỉ cần Thụ Nhân tộc ta có thể làm được thì nhất định sẽ không từ chối. !

Nàng nói xong lại dịu dàng thi lễ với Dương Diệp. Trong cung điện, ánh mắt của tất cả Thụ Nhân đều nhìn vê phía Dương Diệp. Ân Huyên Nhi cũng thưởng thức nước sinh mệnh kia nữa, ánh mắt cũng tập trung đến trên người của Dương Diệp. Dương Diệp cười gượng. Chuyện hắn lo nhất đã xảy ra. Hắn nói:

- Thu Tâm cô nương, thành thật mà nói, mặc dù linh của Thanh Mộc này rất tốt, cũng có tác dụng đối với ta, nhưng ta thật sự còn chưa vô sỉ đến mức chiếm đoạt nó. Trước đó cô nương cũng thấy đấy, chính nó đã chạy đến trong cơ thể ta. Ta muốn nói là, không phải ta không trả lại cho cô nương, mà linh của Thanh Mộc không muốn đi ra.

Tô Tâm nhíu mày, ánh mắt các Thụ Nhân tộc khác có phần không tốt. Hiện tại trong lòng bọn họ chỉ có một ý nghĩ, nhân loại trước mắt này Vốn nhìn còn thuận mắt, không ngờ muốn chiếm đoạt linh của Thanh Mộc!

Dương Diệp nói:

- Ta biết các ngươi không tin, nhưng sự thực chính là như vậy.

Lúc này, Dương Diệp cũng có chút buồn bực, quả thực cho dù là ai bị người ta xem là cường đạo cũng sẽ không dễ chịu gì. Hắn biết, sở dĩ linh của Thanh Mộc ở lại trong cơ thể hắn, chủ yếu là bởi vì coi trọng vòng xoáy nhỏ. Nhưng vấn đề là hắn không có biện pháp nào để nói với các Thụ Nhân kia! Nghe được Dương Diệp vậy, rất nhiều Thụ Nhân đã nối giận. Nếu như không phải Dương Diệp đã từng giúp đỡ bọn họ, nếu như không phải e ngại thực lực của Dương Diệp, sợ là đã có rất nhiều Thụ Nhân ra tay rồi...

- Tâm nhị, lời hắn nói, chắc là sự thực!

Lúc này, Ân Huyên Nhi đột nhiên nói. Thụ Tâm không hiểu nhìn về phía Ân Huyên Nhi. Ân Huyên Nhi nhìn thoáng qua Dương Diệp, sau đó nói:

- Là bởi vì nó sao?

Dương Diệp biết Ân Huyên Nhi chỉ cái gì, hắn lập tức gật đầu. Ân Huyên Nhi nhìn về phía Thụ Tâm, Đạo:

- Tâm nhi, có lẽ nàng thật sự không lấy lại được đâu. Ta có thể bảo đảm, không phải hắn muốn tham lam chiếm lấy linh của Thanh Mộc. Về phần nguyên nhân gì, hắn có lẽ không thể cho nàng biết được, ta cũng không thể nói với nàng được, nếu không, hắn nhất định sẽ giết ta. Thật sự xin lỗi, ta cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ trở thành như vậy!

Thụ Tâm cười gượng. Nếu không phải Ân Huyên Nhi là bằng hữu tốt của nàng, nàng cũng nghi ngờ hai người này cấu kết với nhau lừa gạt linh của Thanh Mộc. Nàng vẫn tin tưởng Ân Huyên Nhi, hơn nữa, trực giác nói cho nàng biết, nhân loại tên gọi là Dương Diệp trước mắt này cũng không phải loại người như vậy. Tuy rằng với quen biết không lâu, nhưng nàng biết, đối phương là một người rất kiêu ngạo, nếu quả thật muốn chiếm đoạt tinh của Thanh Mộc, đối phương tuyệt đối sẽ không giải thích với nàng nhiều như vậy! Chỉ có điều, lẽ nào nàng lại phải chắp tay đưa bảo vật quý của bộ tộc Thanh Mộc cho người khác như vậy sao? Đừng nói nàng không đồng ý, chỉ sợ toàn bộ Thụ Nhân của Thụ Nhân tộc cũng sẽ không đồng ý.

- Lễ nào ngươi không thể hiện một chút được sao?

Ân Huyên Nhi trừng mắt với Dương Diệp, Đạo:
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0