Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 1011 - Chương 1011: Ta Đề Nghị Các Ngươi Đi Một Chỗ

Chương 1011: Ta đề nghị các ngươi đi một chỗ Chương 1011: Ta đề nghị các ngươi đi một chỗ

Cửu Sắc lão tổ xem Lâm Phàm, lòng lão bi thương nhỏ máu.

Lão có chọc ai đâu mà gặp chuyện như vậy, chuyện này đặt ở trên người của ai cũng không chịu nổi, đắng lòng.

Lâm Phàm nói:

- Yên tâm, bản phong chủ đã đập chết tên kia.

Xem tình huống trước mắt thì tình hình trở nên không trong sáng.

Kẻ xâm nhập đến vực ngoại giới phổ biến có tu vi khá mạnh.

Muốn sống chỉ có hai loại lựa chọn.

Loại thứ nhất là dựa vào vận may. Nếu may mắn thì không bị kẻ xâm nhập phát hiện, còn xui xẻo là đi bán muối.

Loại thứ hai là đi cùng Lâm Phàm, bảo đảm an toàn.

Mọi việc ổn thỏa vô cùng.

Cửu Sắc lão tổ cảm kích nói:

- Lâm phong chủ, rất cám ơn.

Lão không ngốc, biết nếu không có Lâm phong chủ thì hậu quả khó đoán.

Những kẻ xâm nhập kia rất mạnh, chỉ riêng Đạo cảnh đủ làm Cửu Sắc lão tổ chịu khổ, càng không nói tồn tại mạnh hơn Đạo cảnh.

Cửu Sắc lão tổ có ý định giữ Lâm phong chủ ở luôn trong Đan giới, thế là an toàn.

Nhưng đó chỉ là mơ, không thể áp dụng vào hiện thực, dù đối phương chịu ở lại thì Đan giới cũng không dám thu.

Ngươi nói xem há mồm đòi ba mươi viên đan dược, ai có thể chịu được.

Then chốt là thái độ của Lâm phong chủ rất tốt, chơi chiêu tình cảm, khiến Cửu Sắc lão tổ không biết từ chối thế nào, chỉ đành bị lôi kéo, trả giá đau nát lòng.

Lâm Phàm nghiêm nghị nói:

- Không cần cám ơn, dù sao chúng ta là bằng hữu, bằng hữu gặp nạn, ngươi nói xem bản phong chủ có thể thấy chết không cứu sao?

Lâm Phàm biểu hiện ra vẻ chân thành tha thiết tràn đầy tình yêu.

Cửu Sắc lão tổ nhìn Lâm Phàm, nếu không biết rõ suy nghĩ trong bụng hắn thì lão đã bị lừa.

Nói nhiều như vậy là vì cái gì?

Không cần nghĩ cũng biết.

- Ài, Lâm phong chủ là bằng hữu mãi mãi của Đan giới chúng ta.

Đầu óc Cửu Sắc lão tổ ù đặc, không biết nên tiếp lời của hắn thế nào.

Cửu Sắc lão tổ rất sợ hãi, cảm giác tiếp tục trò chuyện sẽ là hố sâu không đáy, chắc chắn phải ói ra cả thau máu.

Lâm Phàm cảm thán rằng:

- Cửu Sắc, nói thật ra Đan giới các ngươi không an toàn.

Xem tình hình hiện nay Đan giới cực kỳ không an toàn, bị kẻ xâm nhập phát hiện là tiêu đời.

Hắn có thể cứu một lần nhưng không thể cứu lần thứ hai, lần sau không có mặt hắn thì khó nói sẽ xảy ra chuyện gì.

Cửu Sắc lão tổ không trả lời, trong lòng cũng đang lo lắng.

Lâm Phàm nói đúng, trải qua việc lần này cho Cửu Sắc lão tổ thấy rõ Đan giới trong tình cảnh không tốt.

Đã có kẻ xâm nhập đi ngang qua Đan giới thì rồi sẽ có đợt thứ hai.

Hôm nay có mặt Lâm phong chủ giải quyết rắc rối, nhưng lần sau phải làm sao?

Đan độc bao phủ bên ngoài Đan giới không thể ngăn cản kẻ xâm nhập xâm lấn, vậy kế tiếp nên lấy cái gì ngăn cản?

Cửu Sắc lão tổ khó xử nói:

- Phải làm sao bây giờ?

Lão cảm giác bất lực.

Đối mặt cường giả nên làm sao? Chống cự kiểu gì đều thành lập trên cơ sở có thực lực, nếu yếu thì dù muốn chống cự cũng uổng công, thậm chí là tự sát.

Lâm Phàm trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Bản phong chủ có một ý kiến hay.

Hắn có ý kiến hay nhưng đối phương tin hay không thì tùy.

Cửu Sắc lão tổ ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phàm.

Lão biết cái gọi là ý kiến hay chắc chắn là hố, nhưng không có cách nào, Lâm phong chủ không nói khoa trương, sự việc thật sự tồn tại.

Cửu Sắc lão tổ hỏi:

- Lâm phong chủ có đề nghị gì hay?

Tóm lại cứ nghe xem sao, nếu thực hiện được thì có thể hành động.

Lâm Phàm nói:

- Đơn giản là dọn nhà, bản phong chủ đã chọn địa điểm giúp ngươi rồi, Viêm Hoa tông thân thiện hiếu khách. Nếu dời Đan giới đến tông ta thì dù kẻ xâm nhập đến cũng an toàn tuyệt đối.

Quả nhiên!

Làm Cửu Sắc lão tổ nghe Lâm phong chủ nói câu đó thì ánh mắt ai oán.

Nói cho cùng vẫn không muốn bỏ qua Đan giới, thậm chí muốn mang nguyên Đan giới qua.

Cửu Sắc lão tổ không dám tưởng tượng thật sự đến Viêm Hoa tông thì sau này còn giữ được đan dược của Đan giới không?

Lâm Phàm thấy Cửu Sắc lão tổ trầm mặc không nói, hình như đang suy nghĩ sự việc, có vấn đề gì đáng lo sao?

Viêm Hoa tông là tông môn thân thiện chính nghĩa biết bao, sẽ vươn tay giúp với người gặp khó khăn ngay.

Lâm Phàm an ủi:

- Ngươi yên tâm, nếu dời đi qua tuyệt đối không có ai dám khi dễ các ngươi, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, sẽ không ngồi nhìn mặc kệ

Cửu Sắc lão tổ có chuyện muốn nói nhưng nuốt ngược vào bụng, không thốt ra.

Vấn đề không phải ai ăn hiếp ai, quan trọng là sợ ngươi nhất, Lâm phong chủ của Viêm Hoa tông.

Nếu dời Đan giới qua thì liệu có giữ được đan dược không?

Đã nói đến mức này rồi mà Cửu Sắc lão tổ chưa chịu, khiến Lâm Phàm có chút kinh ngạc, lão còn lo lắng điều gì?

Lâm Phàm nghĩ kỹ, lờ mờ đoán ra.

Lâm Phàm hỏi:

- Ngươi sợ ta mơ ước đan dược của Đan giới các ngươi?

Nghe câu hỏi, Cửu Sắc lão tổ đột nhiên ngẩng đầu, nói đến trọng điểm rồi, đúng là sợ điều này.

Lâm Phàm nhìn chằm chằm Cửu Sắc lão tổ:

- Ngươi có thể yên tâm, bản phong chủ không phải loại người như vậy, tuyệt đối sẽ không ham đan dược của Đan giới. Ngươi nghĩ bản phong chủ là loại người ham muốn như thế sao?

Ánh mắt hai người giao nhau.

Cửu Sắc lão tổ nhủ thầm, vấn đề không phải ham muốn hay không mà là mỗi lần muốn đan dược chắc chắn sẽ tìm một đống lớn lý do, nói một hồi khiến người không cách nào từ chối.

Nhưng Cửu Sắc lão tổ không thể nói như vậy, lão cười nói:

- Chắc chắn không phải, Lâm phong chủ sao có thể là loại người ham đan dược của Đan giới.

Cửu Sắc lão tổ đang suy nghĩ rốt cuộc nên làm cái gì.

Thật ra Lâm phong chủ nói đề nghị đúng là rất không tệ, khiến người động lòng.

Cùng Viêm Hoa tông chống cự kẻ xâm nhập.

Nhưng then chốt là không thể vứt bỏ Đan giới, đó là gốc rễ của họ.

Cửu sắc lắc đầu thở dài, sắc mặt cô đơn nói:

- Lâm phong chủ, không phải lão phu không muốn mà vì không thể từ bỏ Đan giới. Sinh linh nào trong Đan giới đều sẽ không từ bỏ mảnh đất dưới chân, nên rất khó xử.

Khi chưa gặp kẻ xâm nhập thì Cửu Sắc lão tổ tự tin mình có năng lực bảo vệ Đan giới, mặc kệ gặp được bất cứ phiền phức gì đều có thể giải quyết dễ như trở bàn tay.

Nhưng biết có kẻ xâm nhập mạnh hơn, lão nghi ngờ bản thân không thể che chở toàn Đan giới.

Lâm Phàm gật đầu, nhìn bốn phía:

- Hiểu mà.

Đan giới như hình tròn, tự thành một giới, có quy tắc đặc biệt. Nhiều sinh linh chậm rãi sinh ra, kết tinh từ quy tắc của Đan giới, nên khả năng kêu sinh linh Đan giới rời nơi này là rất thấp.

Hoặc nên nói dù chết bọn họ cũng không bỏ rơi nơi này.

Cửu Sắc lão tổ tiếc nuối nói:

- Bởi vậy đề nghị của Lâm phong chủ tốt nhưng Đan giới có thứ không thể từ bỏ, chỉ đành . . .

Lão đã nghĩ thoáng, nếu Đan giới thật sự gặp nạn lớn thì lão cũng đành chấp nhận.

Cửu Sắc lão tổ chưa nói hết câu đã bị lời nói của Lâm phong chủ làm giật mình á khẩu.

- Không sao, bản phong chủ sẽ khiêng Đan giới đi.

Lâm Phàm rất tự tin vào lực lượng của bản thân, từ khi hắn đột phá đến Đế Thiên cảnh thì chưa gặp khó khăn gì.

Hắn có thể lớn tiếng nói cho bất luận kẻ nào rằng kẻ xâm nhập là rác rưởi, đều là phế vật.

Không sai, kiêu ngạo, cứng rắn như vậy đấy.

Không phục thì nhào vô đánh.

Lâm Phàm vốn định đập hết kẻ xâm nhập, đây là lựa chọn không tồi.

Nhưng vực ngoại giới quá lớn.

Nhóm kẻ xâm nhập xuất quỷ nhập thần, lang thang ở khắp nơi, muốn tìm được bọn họ rất khó khăn.

Hơn nữa Tri Tri Điểu vô dụng, thật là nhức đầu.

Cửu Sắc lão tổ kinh ngạc hỏi:

- Lâm phong chủ, ngươi nói cái gì?

Lão cảm giác mình nghe nhầm, Lâm phong chủ mới nói gì?

Lâm Phàm hắng giọng:

- Bản phong chủ nói là bản phong chủ có thể di dời nguyên Đan giới, có lẽ vậy.

Hắn tự tin vậy đấy, tuy chưa thử nhưng hắn cảm giác di dời Đan giới không thành vấn đề.

Không đột phá đến Đế Thiên cảnh thì mãi mãi không hiểu lực lượng của cảnh giới này cường đại đến mức nào.

Người khác đột phá đến cảnh giới này sẽ có các loại thần thông huyền diệu bí ẩn, nhưng hắn căn bản không cần những thứ đó.

Hắn chỉ muốn lực lượng rực rỡ nhất.

Hắn muốn làm người đầu tiên trên thế giới dù ở trong não cũng có lực lượng.

- Lâm phong chủ, chúng ta nói chuyện khác đi, ba mươi viên đan dược thì ba mươi viên, bằng hữu nên giúp đỡ cho nhau.

Khi nói câu này tim Cửu Sắc lão tổ đau nhói, tổn thương khó tả. Lão giả bộ rất kiên cường, thật ra trong lòng đã khóc thầm.

Ba mươi viên là món tài phú không nhỏ trong Đan giới, có thể nói trăm năm qua chưa chắc dùng nhiều tài phú như vậy.

- Chuyện đan dược không gấp, lo việc di dời trước đã. Bản phong chủ ra ngoài Đan giới thử xem, chờ chút.

Lâm Phàm cũng không đợi Cửu Sắc lão tổ nhiều lời đã bay thẳng ra ngoài.

Lạc Vân thần nữ nghi ngờ hỏi:

- Lão tổ, chuyện này đáng tin không?

Nàng cảm giác họ bàn việc khúc sau như chuyện cổ tích.

Lâm Phàm muốn di chuyển Đan giới? Không thể nào, biết Đan giới nặng bao nhiêu không? Không ai biết, đến bây giờ Lạc Vân thần nữ chưa từng nghe có ai di dời Đan giới.

Cửu Sắc lão tổ cười cười:

- Chuyện đó . . .

Đáng tin hay không thì hỏi ta được ích gì, lão cũng không tin.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, toàn bộ Đan giới rung lắc bần bật.

- Trời ạ, xảy ra chuyện gì? Hay lại có kẻ xâm nhập đến nữa?

Sinh linh Đan giới đang chìm đắm trong vui vẻ thì chợt xảy ra chấn động khiến bọn họ bối rối, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Cửu Sắc lão tổ ngước đầu lên, biểu tình kinh sợ:

- Cái này!?

Lão thấy Lâm phong chủ lơ lửng bên ngoài Đan giới, giang hai cánh tay, vô số sợi tơ lực lượng lan tràn từ người hắn bao vây Đan giới.

- Không thể nào, thật sự có thể nâng lên?

Trong lòng Cửu Sắc lão tổ không tin, nhưng cảnh tượng trước mắt thật sự là quá kinh người.

- Quả nhiên đủ nặng, nếu không đột phá đến Đế Thiên cảnh thật đúng là không thể làm được.

Lâm Phàm đã nắm sơ lực lượng của mình, hắn cảm giác muốn bưng Đan giới lên cần sức mạnh rất lớn.

Nhưng mạnh thì mạnh, không phải việc lớn lao gì với hắn.

Bình Luận (0)
Comment