Lâm Phàm cảm giác lực lượng của mình đã đủ mạnh, từng lĩnh ngộ trái tim lực lượng vì hắn muốn khống chế lực lượng mạnh nhất, trở thành chúa tể lực lượng.
Sau này hắn chìm đắm trong biển lực lượng, dần quên ước mơ trở thành chúa tể lực lượng.
Giờ Lâm Phàm cảm nhận ích lợi khi có trái tim lực lượng, nhất là sau khi đột phá Đế Thiên cảnh, giơ tay nhấc chân dẫn dắt lực lượng thiên địa thêm vào người, hóa thành sức mạnh của bản thân bưng Đan giới lên.
Pháp tắc lực lượng có linh trí từng dung nhập vào trong cơ thể của Lâm Phàm đã biến mất, chắc hoàn toàn hóa thành một phần của lực lượng.
- Lâm phong chủ, từ từ!
Cửu Sắc lão tổ sợ ngây người, nếu như không thấy tận mắt thì lão không thể tin Đan giới thật sự bị người nâng lên.
Gặp quỷ, thật sự.
Lâm Phàm hỏi, không cho Cửu Sắc lão tổ cơ hội mở miệng:
- Như thế nào? Các ngươi đứng im, giao chuyện còn lại cho bản phong chủ là được.
Cửu Sắc lão tổ hoảng hốt nói:
- Không phải, đừng nóng vội, khoan đi đã!
Sắp xảy ra chuyện lớn rồi, nguy quá.
Lão chưa chuẩn bị tâm lý đi Viêm Hoa tông, nên cho người ta thời gian suy nghĩ chứ.
Lâm Phàm cười, trực tiếp nâng Đan giới lên đỉnh đầu, một tay nâng một giới, rất oách:
- Không sao, Cửu Sắc, chúng ta là bằng hữu, đừng ngại. Viêm Hoa tông tuyệt đối hoan nghênh các ngươi đến, đừng thấy nặng lòng.
Cửu Sắc lão tổ rất muốn một cước đạp chết Lâm Phàm:
- Trời ạ!
Ngại ngùng con mắt!
Thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Cửu Sắc lão tổ không ngờ Lâm phong chủ dữ dội như thế, có thể bê Đan giới lên, tưởng tượng thôi đã thấy khủng bố rồi.
Phải có lực lượng kinh khủng cỡ nào mới làm được điều này?
Lão nhớ trước kia hắn không khủng bố như vậy.
Lâm Phàm không cho Cửu Sắc lão tổ khoảng trống chen lời, quyết tâm giải quyết nhanh chóng:
- Được rồi, đứng vững, bản phong chủ sắp tăng tốc.
Chỉ cần đưa Đan giới đến Viêm Hoa tông là không còn đường quay đầu.
Dù Cửu Sắc lão tổ muốn trở về cũng không bê Đan giới đi nổi, không cách nào khác.
Chiến lược vật tư nhất định phải đặt ở bên người thì mới an toàn.
Hơn nữa Đan giới có ích lợi to lớn với Viêm Hoa tông.
Sinh linh trong Đan giới tự mang hơi thở đan dược, vô hình sẽ thay đổi tình trạng một chỗ, có ích lớn cho đệ tử Viêm Hoa tông.
- Sao có thể như vậy? Ít ra cho người khác nói rõ đã chứ!
Cửu Sắc lão tổ muốn khóc, lão không biết chuyện đang xảy ra là thế này.
Nhìn sinh linh trong Đan giới xem, cả đám thộn mặt ra.
Lão cũng ngu ngơ không nói nên lời.
Một góc nào đó trong vực ngoại giới.
Hai bóng dáng giống như tảng đá ngồi xếp bằng ở chỗ kia.
Hơn nữa hai người động tác y hệt nhau, đều có một cây đao màu đen lơ lửng trước mặt họ.
Hai người này là Chân Nguyệt và đồ đệ của gã, Chân Nhất.
Cậu bé vóc dáng không cao nhưng không còn biểu tình non nớt nữa, thay thế là sự cố chấp theo đuổi đao đạo như lão sư của mình.
Vù vù vù vù vù!
Bốn phía bỗng có tiếng động.
Nơi này là đất quý mà Chân Nguyệt tìm kiếm lâu rồi mới gặp.
Với người khác thì nó bình thường, hoặc nên nói chỉ là đất hoang mà thôi.
Nhưng Chân Nguyệt thăm dò ra nơi này từng xuất hiện một đao cụ bí ẩn trong truyền thuyết.
Đao khí tung hoành thiên địa, mặc dù bảo đao bí ẩn biến mất nhưng có đao ý để lại đây.
Chân Nguyệt đến chỗ này vì muốn cảm ngộ đao ý mang lực lượng vô thượng thuần khiết nhất phát ra từ bảo đao khi mới xuất thế.
Mấy luồng sáng từ mặt đất bắn lên, quấn quanh đao đen rồi dần biến mất.
- Ưm.
Chân Nhất ở một bên nghẹn sắc mặt đỏ bừng, trong khoảng thời gian này nó học được từ lão sư cách làm sao dùng tinh khí thần cảm ngộ đao trong tay.
Nhưng ở chỗ này, Chân Nhất muốn cảm nhận đao ý giống lão sư mà không cảm giác ra.
Chân Nguyệt nhắm mắt, nhẹ giọng nói:
- Chân Nhất, tâm bình khí hòa, không nên gấp.
Chân Nhất còn nhỏ, nó đã rất cố gắng rồi, Chân Nguyệt rất vui mừng.
Trên con đường theo đuổi cực hạn đao đạo rất cô đơn, nếu có người đồng ý làm bạn thì thật tốt.
Ngô đạo không cô.
Chân Nhất nghẹn khó chịu nghe lời lão sư hít sâu, chậm rãi bình ổn tâm tình, sau đó tiếp tục cảm ngộ đao ý.
Nhưng lấy thực lực và hiểu biết đao đạo của Chân Nhất rất khó cảm ngộ đao ý tồn tại trong vô hình.
Chân Nguyệt chợt mở mắt ra, đôi mắt bắn ra tia sáng:
- Không cần ta mời ngươi ra chứ?
Chân Nhất mờ mịt nhìn xem bốn phía, không biết lão sư đang cùng ai nói chuyện.
Lốp bốp!
Có tiếng vỗ tay từ phương xa truyền đến.
- Lợi hại, thật là lợi hại, ngươi người trẻ tuổi chân thành với đao đạo nhất, cũng có thiên phú tốt nhất.
Đằng Đế từ hư không bước ra, rất là yêu thích nhìn đối phương:
- Người khác chỉ biết nơi này là Thiên Đao cốc, nhưng không biết nơi đây từng xảy ra đại chiến viễn cổ, hai cường giả đao đạo chí cao đánh từ thượng giới đến vực ngoại giới, mở trận chiến sống chết tại đây. Tuy không biết kết cục, nhưng chắc có một vị cường giả chết ở đây, nếu không đã chẳng có truyền thuyết Thiên Đao cốc.
Đằng Đế biết việc viễn cổ, rất bội phục người trẻ tuổi trước mắt, vì đã hiểu biết đao đạo đến trình độ khủng bố.
Từ không sinh có, gã thật sự cảm ngộ được đao ý cực độ từ nơi này.
Chân Nguyệt lạnh lùng hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Người Chân Nguyệt bộc phát ra đao ý dày đặc, chắn đồ nhi ra sau lưng mình, lỡ có gì không ổn thì dễ trốn.
Chân Nhất không sợ, bàn tay nhỏ nắm đao đen nhỏ, trợn mắt to nhìn đối phương đăm đăm.
Đằng Đế cười nói:
- Đừng căng thẳng quá, xin tự giới thiệu, Đằng Đế, tu vi Đạo cảnh đỉnh. Trước kia không quen với ngươi nhưng có nghe tiếng của ngươi rồi.
Chân Nguyệt không cảm nhận lực lượng khủng bố từ người đối phương, nhưng hơi thở kia cho tín hiệu rằng đối phương rất mạnh.
Chân Nguyệt đi tới ngày nay gặp được rất nhiều cường giả, nhưng cũng cứng rắn giết ra một đường máu.
Bây giờ, người trước mắt tuy bí ẩn mà cường đại nhưng gã có tự tin liều mạng với đối phương, thắng thua khó nói.
Chân Nguyệt không tiếp lời của đối phương, giữ sức chờ đợi, đối phương rục rịch một cái là gã đánh trả ngay.
Đằng Đế hỏi:
- Được rồi, ta nói ra mục đích đến đây vậy, ta hỏi ngươi, ngươi có muốn trở nên càng mạnh mẽ hơn?
Chân Nguyệt nhìn đối phương đăm đăm:
- Trở nên càng mạnh mẽ hơn? Ta chỉ dựa vào chính mình, không cần dựa vào người khác, càng sẽ không làm việc cho ai.
Đằng Đế nói:
- Ta nghĩ ngươi hiểu lầm, ta tìm ngươi cũng không phải muốn làm chuyện gì cho ta mà là hy vọng ngươi cùng ta đi thượng giới.
Đằng Đế tới đây vì tìm kiếm người hiểu biết đao đạo sâu sắc này.
Nếu có thể khiến đối phương nhập bọn thì sẽ là đả kích lớn cho kẻ xâm nhập.
Thực lực cường đại không tính cái gì, không có nghĩa là có thể đi càng xa.
Bọn họ muốn tìm là người giống như Chân Nguyệt.
Gã theo đuổi đao đạo chân thành nhất trong những người Đằng Đế từng gặp, nhìn Chân Nguyệt cảm ngộ được đao ý vô hình trong chỗ này là biết.
Chân Nguyệt trả lời:
- Ta không hứng thú.
- Đừng từ chối nhanh như vậy, lấy năng lực của ngươi, vốn nên có tương lai càng xa, không nên bị vực ngoại giới hạn chế.
Cho đến nay Đằng Đế vẫn không hiểu vì sao vực ngoại giới hạn chế tu vi, nếu có thể giống như thượng giới thì đã không xảy ra tình huống như vậy.
Chân Nguyệt lạnh lùng nói:
- Con đường của ta thì ta tự đi, không cần người khác dạy ta đi như thế nào.
Gã sẽ không vì đối phương nói mấy câu mà sửa đổi suy nghĩ, gã không biết người trước mắt là ai, hơn nữa lời nói của đối phương thật khó hiểu.
Đằng Đế bất đắc dĩ buông tiếng thở dài:
- Ài.
Đằng Đế cảm giác người thời đại này khác biệt rất lớn với người cùng thời đại của y.
Ở thời đại bọn họ nếu có cơ hội phá vỡ bình chướng Đạo cảnh đỉnh thì không biết có bao nhiêu người muốn cướp lấy, giờ thì hay rồi, cả đám toàn chờ người ta cầu xin.
Đằng Đế lắc đầu nói:
- Nhà ngươi thật là giống hệt Lâm Phàm của Viêm Hoa tông, không hiểu nổi.
Xem ra thất bại rồi, Đằng Đế biết nói nhiều vô ích, loại người ý chí kiên định thế này tuyệt đối sẽ không đổi ý, dù uy hiếp dụ dỗ cũng vô ích.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi đi tìm Lâm Phàm?
Chân Nguyệt vốn không cảm thấy hứng thú, nhưng khi nghe cái tên Lâm Phàm thì mặt biến sắc.
Đằng Đế hỏi ngược lại:
- Ngươi biết hắn?
Y không ngờ người chơi đao này quen tên kia, cái tên mà y không thể hiểu thấu.
Rõ ràng đều là người vực ngoại giới nhưng sao hắn ưu tú như thế?
Kẻ xâm nhập Đế Thiên cảnh cũng không đánh lại hắn, chuyện này rốt cuộc là sao?
Đằng Đế và Vạn Quật lão tổ từng thảo luận nhưng không hiểu nổi.
Chân Nguyệt nói:
- Biết chứ, hắn là mục tiêu duy nhất ta muốn thắng.
Gã nở nụ cười tự tin:
- Có lẽ lần sau gặp mặt ta sẽ thắng.
Chân Nguyệt rất tự tin, gã hiểu biết đao đạo lợi hại hơn trước kia gấp trăm ngàn lần, đã thay đổi về chất.
Đằng Đế nói:
- Ta thì thấy ngươi không có hy vọng.
Mặt Chân Nguyệt lạnh băng:
- Ngươi nói cái gì?
Dám nói gã không có hy vọng?
Đằng Đế gật đầu nói:
- Đúng vậy! Ngươi không có chút hy vọng nào, nếu ngươi vẫn ở trong vực ngoại giới thì đừng bàn về hy vọng, giống như ngươi mãi mãi cũng sẽ không cho là con kiến dưới chân sẽ mang đến phiền phức cho ngươi. Thực lực của hắn đã rất cường đại, ngươi đi so tài với hắn, có lẽ hắn không cần nhúc nhích, một ánh mắt là khiến ngươi buông đao, từ đây biến thành phế nhân.
Chân Nguyệt biến sắc mặt nói:
- Sao lại thế?
Gã không nghi ngờ lời nói của đối phương, nhưng bị đả kích hơi lớn.
Chưa thấy mặt đối thủ đã bị người ta nói không có hy vọng, không một chút hy vọng.
- Sự thật là như vậy, chắc ngươi lâu rồi không gặp mặt hắn phải không? Thực lực của hắn đã đến đỉnh cao vực ngoại giới, vượt qua đẳng cấp kẻ xâm nhập. Nếu ngươi thật sự muốn thắng thì chỉ có một cơ hội duy nhất là tham gia vào chúng ta, cùng chúng ta đi thượng giới. Nếu không chịu thì ta khuyên ngươi từ bỏ ý nghĩ không thực tế này đi.
Đằng Đế không ngờ đối phương xem trọng Lâm Phàm như thế, vậy y không ngại lợi dụng điểm này.
Xem ra kích tướng thành công.