Lâm Phàm nở nụ cười sung sướng:
- Thoải mái.
Giờ tốc độ kiếm điểm mau hơn lúc trước nhiều, nên mới nói sau khi lực lượng cường đại thì cảm giác đó không cách nào tưởng tượng.
Lâm Phàm vẫn băn khoăn về âm thanh vừa rồi, là ai phát ra?
Có lẽ là Kim Thân khô lâu?
Không quan trọng, vừa nhìn liền biết không phải thứ tốt, nếu là đồ tốt thì sao bị hắn một đấm đánh nát?
Lẩn vào bí cảnh nghiên cứu khô lâu Kim Thân là lãng phí thời gian.
Một đấm đánh nát, sạch sẽ, tuyệt đối sảng khoái.
- Phải chuyển sang nơi khác.
Lâm Phàm xem điểm, thu hoạch rất không tệ, tuy số lượng hơi ít nhưng dù sao mới bắt đầu. Hơn nữa nơi này là vực ngoại giới, không phải là thượng giới, chênh lệch có chút lớn là chuyện rất bình thường.
Oong!
Trên tay hắn đột nhiên thêm món đồ.
Lâm Phàm nhìn kỹ, ngây người.
Cái thứ gì?
Lâm Phàm đang định rời đi thì một hộp gỗ nằm trong tay hắn, màu đậm, giữa mặt hộp có hoa văn hình mặt trời.
- Thứ gì đây?
Từ sau khi bị những tên kia chém giết mấy trăm lần là Lâm Phàm biết cơ hội phát tài làm giàu đã đến, nằm trong nhà cũng có tài phú từ trên trời giáng xuống.
Nhìn từ bên ngoài thì hộp gỗ này hơi không tầm thường, hình như rất cao cấp.
Hắn là người đã thấy qua thứ tốt, đồ vật bình thường đều khó mà vừa mắt. Ví dụ mớ bảo bối mới nhận được, chẳng ra làm sao, xúc cảm không được, độ cứng cũng không đủ, Lâm Phàm không bóp nát vì để dành mang về cho các sư đệ, sư muội dùng.
Lâm Phàm đi đến bây giờ không dựa vào thứ gì, chỉ dựa vào lực lượng mạnh nhất.
Hắn mở hộp gỗ ra, nhiệt độ nóng cháy tỏa ra từ cái hộp.
- Có vẻ thứ này không đơn giản.
Hai ngón tay Lâm Phàm kẹp một viên đan dược màu đỏ, mặt ngoài rực lửa, đốt thiên địa đỏ ửng.
- Đan dược này . . . có chút không tầm thường.
Đồ các đại nhân vật thượng giới cất chứa tất nhiên vượt sức tưởng tượng, chắc chắn giàu hơn người vực ngoại giới.
Công pháp Phá Hoại không tệ, cảm giác ngang ngửa với Thủy Ma Kinh.
Viên đan dược này cũng rất ghê gớm, tuy chưa ăn vào nhưng nhìn bằng mắt thường là biết nó có thể khiến người lên trời.
Lâm Phàm há mồm trực tiếp nuốt vào, không quan tâm nhiều.
Giòn!
Có chút giòn, ăn vào thì nhiệt độ rất cao, khi cắn ra có chất lỏng đặc kẹo, có hương vị ngọt.
Ực ực!
Trái cổ lên xuống, nuốt đan dược xuống bụng.
- Không có vấn đề.
Lâm Phàm trầm tư, không có tình huống gì, toàn thân trừ nóng hừng hực ra không có tình huống đặc biệt gì.
Giá trị khổ tu không tăng lên xíu nào.
Cái này không khoa học.
Thậm chí không có lực lượng dao động, khiến người khó hiểu.
Đột nhiên một lực lượng nóng cháy dâng trào.
- Hơi nóng.
Da Lâm Phàm dần đỏ ửng, có ngọn lửa nhỏ rực cháy trên làn da.
- Hưm.
Hơi khó chịu, tuy không cảm giác đau nhưng thân thể phản hồi tin tức khó chịu, cảm giác khó chịu này không ngừng tích lũy, thân thể phồng to ra, cảm giác mỗi hạt tế bào phình nở.
- A!
Không chịu nổi.
Cơ bắp toàn thân Lâm Phàm căng cứng, hai nắm tay siết chặt, ngửa mặt lên trời thét dài. Miệng hắn phun ra cục lửa xuyên thấu thiên địa, đâm vào tầng mây.
- Đệt, cái thứ gì?
Lâm Phàm không biết tình huống hiện tại như thế nào, nuốt một viên đan dược thôi mà, không cho giá trị khổ tu thì thôi, làm rầm rộ như vậy cho ai xem?
Có ngọn lửa bắn ra từ mỗi lỗ chân lông trên làn da Lâm Phàm, bao trùm toàn bộ thiên địa.
Xèo xèo!
Ngọn lửa nóng cháy rớt xuống, mặt đất vỡ nát, bị đốt bốc khói.
Nhiệt độ này siêu khủng, mặt đất cũng bị phá hủy.
Ầm!
Ầm!
Lâm Phàm không biết tình trạng thân thể thế nào, cảm giác ăn bậy cũng không nên lớn chuyện như vậy.
Lâm Phàm thừa nhận rằng không biết đan dược này có hiệu quả gì, trông hơi bá đạo, nuốt một hơi thôi mà không ngờ gây ra một đống chuyện.
Lâm Phàm thấy trước mắt một mảnh đỏ rực, hắn vẫn bị lửa bao bọc:
- Đệt, cái thứ này khiến người không biết làm sao.
Hoặc nên nói đây không phải điều Lâm Phàm muốn thấy.
Viên đan dược này có ích lợi gì? Vẫn còn là một ẩn số.
Lâm Phàm giơ tay, hai tay đều bị ngọn lửa bao bọc. Hắn phát hiện tóc dần biến mất, tính đốt hắn thành đầu trọc sao?
- Mợ, cái thứ gì, đan dược kỳ cục. Mặc kệ ngươi có hiệu quả gì, khiến ta khó chịu như vậy thì cần ngươi làm gì!
Leng keng!
Lâm Phàm lấy kiếm Thái Hoàng ra, một kiếm giải quyết mình.
Khoảnh khắc sự sống của hắn tan biến thì ngọn lửa vụt tắt như chưa từng xảy ra.
Nhưng hoàn cảnh bốn phía bị một mảnh biển lửa hóa thành phế tích, mặt đất vỡ ra khe hở sâu hoắm, lửa cháy hừng hực tuôn ra từ vực sâu.
Mười giây sau.
- Mợ nó, sọ não đau.
Lâm Phàm mở mắt ra, xem xét tình trạng của mình. Thoải mái hơn nhiều, không có lửa cháy trên người, tất cả bình tĩnh lại.
- Vậy mới đúng, thứ vừa rồi đúng là hố người.
Lâm Phàm không biết nên nói cái gì.
Đan dược chó má, lần sau nếu có nữa dù tặng cho hắn cũng không thèm.
Chơi lửa không vui chút nào, còn đốt tóc của hắn, đây là việc con người sẽ làm sao?
Không bằng cả cầm thú.
- Hoàn cảnh này . . .
Lâm Phàm chú ý tới hoàn cảnh xung quanh, đã trở thành hỏa vực, không có sinh linh nào sống nổi trong này.
Mặt đất bị lửa lấp đầy đỏ rực.
Không ngờ nuốt một viên đan dược tạo thành tình huống như vậy, Lâm Phàm rất bất ngờ.
- Thôi, tiếp tục chạy đi.
Lâm Phàm không ở lại đây lâu, còn bận việc nữa, như tìm bí cảnh, nếu gặp kẻ xâm nhập thì tuyệt vời.
Nhưng xem tình huống hiện tại thì hơi nguy hiểm.
Khe hở quỷ vực đã mở.
Kẻ xâm nhập ở lại vực ngoại giới rất có thể sẽ kéo đến quỷ vực tụ hợp với đại bộ đội.
Thượng giới.
Quỷ Tộc Chúa Tể nhức óc.
Địa bàn này vốn là của Quỷ tộc.
Nhưng tên khốn nạn Ma Tổ mượn dùng lực lượng quỷ vực đánh thông thượng giới, khinh người quá đáng, hoàn toàn không để mắt tới Quỷ tộc bọn họ.
Vô cùng tức giận.
Nhìn tình huống hiện tại xem, quá đáng.
Chúa Tể năm thế lực lớn như con chó, nghe chút gió thổi cỏ lay liền dẫn người kéo tới, còn dựng lều trong quỷ vực, không chịu đi.
Nói theo lời của họ là cần chọn ngày tốt buông xuống vực ngoại giới.
Quỷ Tộc Chúa Tể chỉ muốn nói một câu, một đám đần ngố.
Bên ngoài bỗng có tiếng động.
Quỷ Tộc Chúa Tể sắc mặt âm trầm hỏi:
- Có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?
Trong địa bàn của y mà bên ngoài ồn ào là không thèm để y vào mắt.
Quá đáng, khiến người tức giận.
Rất nhanh, một đệ tử Quỷ tộc vội vàng tiến đến, sắc mặt có chút bối rối.
Gã đi vào đại điện, quỳ rạp xuống đất:
- Chúa Tể, Ảnh Sơn Chúa Tể đã điên, ở bên ngoài nổi giận lôi đình nói có người ăn cắp đồ của hắn, nếu không ai đứng ra thừa nhận thì sẽ đại khai sát giới.
Quỷ Tộc Chúa Tể nghe vậy tức giận hai mắt tóe lửa:
- Ngông cuồng!
Cái thứ gì, dám hăm dọa đại khai sát giới trong quỷ vực, không biết nơi này là địa bàn của ai sao?
Quỷ Tộc Chúa Tể nén giận hỏi:
- Nói, hắn rốt cuộc mất cái gì?
- Không biết, nhưng chắc là vật rất quan trọng. Nhóm Mị Bà đều bị Ảnh Sơn Chúa Tể ngăn lại, tình huống khó dàn xếp.
Đệ tử Quỷ tộc bồn chồn, tu vi của họ chỉ như con kiến trong mắt đám đại nhân vật bên ngoài, thổi một hơi có thể thổi chết họ.
Tình hình bây giờ là mấy đại Chúa Tể đang tức điên, ai dám đụng chạm.
Quỷ Tộc Chúa Tể đứng dậy từ ngai báu, bước ra ngoài:
- Bản đế đi xem một chút.
Quỷ Tộc Chúa Tể muốn đi xem Ảnh Sơn Chúa Tể tính làm cái gì.
Thật đúng là muốn khai chiến hay sao?
Nếu vậy thì không ai sợ ai, muốn đánh liền đánh, nhất là trong quỷ vực này, y sợ gì?
Khi Quỷ Tộc Chúa Tể đến bên ngoài thì nghe Ảnh Sơn Chúa Tể tức giận quát:
- Khốn nạn, kẻ nào trộm đồ của ta thì đứng ra!
Ảnh Sơn Chúa Tể tức giận nhìn đám người, quanh quỷ vực bị màn sáng vô hình phong tỏa.
Hiển nhiên là Ảnh Sơn Chúa Tể phong tỏa hết thảy, không cho phép bất cứ kẻ nào ra ngoài.
Quỷ Tộc Chúa Tể tức giận quát:
- Ngươi nổi điên làm quái gì? Nơi này là quỷ vực chứ không phải Ảnh Sơn, ngươi muốn nổi điên thì về chỗ của ngươi, đừng càn quấy ở nơi của ta, nơi này không ai sợ ngươi!
Ảnh Sơn Chúa Tể tức giận nói:
- Ta mặc kệ, đồ của ta bị người ăn cắp ở đây, dù là ai đều phải giao ra cho ta!
Ngay từ đầu Ảnh Sơn Chúa Tể không biết bị trộm đồ, rảnh rỗi sinh nông nỗi tra xét thử, sau đó bi kịch. Một môn công pháp có được từ Nguyên Tổ Thâm Uyên không cánh mà bay.
Ảnh Sơn Chúa Tể rất xem trọng môn công pháp này, bình thường không dám khoe ra, luôn cất trong trữ vật giới chỉ, mang theo bên người.
Nhưng bây giờ công pháp biến mất, chỉ có một khả năng là bị người trộm mất.
Quỷ Tộc Chúa Tể tức giận nói:
- Đồ của ngươi bị người đánh cắp liên quan gì chúng ta? Tự ngươi không giữ kỹ còn trách ngược? Ảnh Sơn, ngươi đừng không nói lý.
- Đúng rồi, tự mình không giữ được đồ còn tới tìm chúng ta, thật nực cười.
Giọng của Mị Bà nhẹ nhàng, tràn ngập dụ dỗ:
- Các vị, Ảnh Sơn bị mất đồ tất nhiên lòng nóng như lửa đốt, chúng ta hãy thông cảm. Nhưng không biết ngươi mất thứ gì, các vị ở đây quen nhau vạn năm trời, không phải hạng người trộm cắp.
Mấy Chúa Tể khác dò hỏi:
- Đúng rồi, Mị Bà nói có lý.
- Ảnh Sơn, ngươi cứ nói mình bị mất đồ nhưng mất cái gì? Ít ra nói cho chúng ta biết.
Giờ không biết thứ gì bị mất đã chụp mũ lên đầu bọn họ thì hơi quá đáng.
Ảnh Sơn Chúa Tể mắt lạnh nhìn đám người.
Y mất đồ trong chỗ này, chắc chắn là người ở đây ăn cắp. Nhưng ăn cắp ngay dưới mí mắt của y chứng minh không phải hạng người bình thường, y nghi ngờ năm Chúa Tể.
- Phá Hoại.