Lúc nói ra đồ bị mất, tim Ảnh Sơn Chúa Tể chảy máu.
Phá Hoại.
Đây là môn công pháp y khó khăn lắm mới có được, là thẹn chốt cho mức độ trưởng thành của y.
Năm vị Chúa Tể nghe nói Phá Hoại bị mất thì rùng mình.
Hèn gì Ảnh Sơn Chúa Tể tức điên, nếu là bọn họ cũng sẽ vô cùng tức giận, thậm chí nổi khùng là bọn họ.
Bọn họ biết Phá Hoại là một môn công pháp, hơn nữa là một môn công pháp cực kỳ cường đại.
Trong nhóm thì Ảnh Sơn Chúa Tể thực lực rất mạnh, phần lớn là nhớ vào công pháp này.
Quỷ Tộc Chúa Tể trầm giọng nói:
- Ta dám bảo đảm tuyệt đối không phải Quỷ tộc trộm đồ của ngươi.
Y phải cam đoan, tuy cũng muốn có được công pháp này nhưng vì nó mà đắc tội Chúa Tể thì hậu quả không đáng.
Ảnh Sơn Chúa Tể không nói gì, hiển nhiên không tin tưởng.
Dù sao nơi này là địa bàn của Quỷ tộc, nhưng ai to gan như vậy, dám ăn cắp đồ của y.
Quỷ Tộc Chúa Tể hỏi:
- Ngươi không tin?
Y phát hiện ánh mắt của Ảnh Sơn Chúa Tể như đang nói ta tin mới là ngốc.
Ảnh Sơn Chúa Tể nói:
- Tin thì được gì? Sự việc đã xảy ra, ai trộm đồ của ta thì tự biết.
Quỷ Tộc Chúa Tể không thích bị người khác oan uổng, nhất là trong địa bàn của mình thì càng không cho phép bị người vu oan.
Hơn nữa thứ bị mất không phải vật tầm thường, Ảnh Sơn Chúa Tể tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu như không cho một lời giải thích sẽ không tốt cho bất cứ ai.
- Được rồi, Quỷ Đế xin thề với trời, nếu như ta ăn cắp công pháp Phá Hoại của Ảnh Sơn Chúa Tể sẽ chết không yên lành, hóa thành tro tàn!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cường giả trình độ này thề sẽ tạo cảnh kinh người, thiên địa cộng minh, hình thành bão tố lớn.
Ảnh Sơn Chúa Tể sửng sốt, không ngờ Quỷ Tộc Chúa Tể chịu thề. Trong lòng y thầm nghĩ có lẽ Quỷ Tộc Chúa Tể thật sự không ăn cắp đồ của mình.
Không ai có thể thề bậy, tu vi như bọn họ cũng sợ hãi trước trời phạt.
Đấu với người chứ không đấu với trời.
Kẻ đấu với trời không biết cỏ trên mộ cao bao nhiêu.
Nhóm Mị Bà nhìn Quỷ Tộc Chúa Tể, điên rồi, thề làm gì.
Ngay từ đầu bọn họ cũng nghĩ là Quỷ Tộc Chúa Tể ăn cắp, dù sao quỷ vực là địa bàn của Quỷ tộc, người khác không tiện xuống tay, Quỷ tộc làm thì dễ dàng rất nhiều.
Nhưng khiến họ khó hiểu là ai có thể ăn cắp từ tay Ảnh Sơn Chúa Tể được.
Trừ phi thực lực đạt tới một mức độ đáng sợ, nhưng có thể sao?
Chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra.
Quỷ Tộc Chúa Tể hỏi:
- Ảnh Sơn, thế này đã đủ chưa? Nếu thật sự do ta làm thì ta sẽ thừa nhận, nhưng ta không nhịn được bị ngươi vu hãm như vậy.
Quỷ Tộc Chúa Tể không phải loại người dễ thề thốt, từ mặt nào đều không thể buông sĩ diện cúa Quỷ Tộc Chúa Tể . Nhưng Ảnh Sơn Chúa Tể là xương cứng, đấu võ mồm không quan trọng, nếu dây dưa đến mức đó thì tật không cần thiết.
- Ừm!
Ảnh Sơn Chúa Tể tin lời của Quỷ Tộc Chúa Tể, dù sao đã thề, không tin cũng không có cách nào.
Ảnh Sơn Chúa Tể quay sang nhìn bốn người khác.
Một Chúa Tể kinh ngạc hỏi:
- Ngươi nghi ngờ chúng ta?
Gã không ngờ Ảnh Sơn Chúa Tể nghi ngờ bọn họ.
Mị Bà không muốn dây dưa với Ảnh Sơn Chúa Tể:
- Ta thề, nếu như ta ăn cắp đồ của ngươi cũng không chết tử tế được.
Nàng không ăn cắp, nếu vời đến rắc rối thì khó nói lý.
Ba Chúa Tể khác sửng sốt, không ngờ Mị Bà cũng chủ động thề, nhảy ra khỏi vũng bùn.
Ảnh Sơn Chúa Tể nhìn ba người còn lại.
Y dám bảo đảm là người ở đây ăn cắp, chứ không thì ai vào đây?
Ba vị Chúa Tể còn lại đều không đơn giản, họ có tôn nghiêm, có vinh dự, sao chịu được bị người uy hiếp?
Nhưng sau khi Quỷ Tộc Chúa Tể, Mị Bà liên tiếp thề thì ba người bọn họ không muốn nói nhiều.
Nếu như không thề, Ảnh Sơn Chúa Tể tuyệt đối sẽ ghi nhớ ba người, sau này không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Một Chúa Tể thề:
- Ta thề . . .
Hai Chúa Tể khác liếc nhau, đoán chỉ còn lại hai người thì chắc chắn bên trong có một là tội phạm.
Bọn họ cảm nhận ánh mắt âm trầm của Ảnh Sơn Chúa Tể.
Một Chúa Tể nói:
- Đừng nhìn ta như vậy, không phải ta, ta không làm chuyện như vậy.
Ảnh Sơn Chúa Tể nhìn người cuối cùng, y biết là ai làm, chỉ có một trong hai người.
Chúa Tể kia rất hoảng:
- Ngươi cũng đừng nhìn ta, ta sẽ không trộm đồ của ngươi. Đừng nghi ngờ người khác, đặc biệt là nghi ngờ Chúa Tể, hậu quả sẽ không chịu nổi.
Bà mợ nó, tình huống gì đây?
Chúa Tể kia thề ngay:
- Ta thề, nếu ta trộm đồ của Ảnh Sơn Chúa Tể sẽ chết không yên lành, chết ngay lập tức!
Xoẹt xoẹt!
Ánh mắt mọi người cùng nhìn vị Chúa Tể cuối cùng.
Chúa Tể cuối cùng rùng mình, hơi tức giận, cũng hơi hoảng. Ảnh Sơn Chúa Tể biểu hiện không giống nói xạo, vậy gã sẽ thế nào đây?
Không lẽ gã vô tình ăn trộm đồ của Ảnh Sơn Chúa Tể?
Không thể nào.
Mình không phải loại người này.
Quỷ Tộc Chúa Tể nói:
- U Huyền Chúa Tể, không ngờ là ngươi ăn cắp.
Nếu không phát ra lời thề thì y đã không dễ thoát ra.
Quỷ Tộc Chúa Tể tức giận nói:
- Gắp lửa bỏ tay người, lợi hại, U Huyền ngươi quả nhiên lợi hại, hình như Quỷ tộc ta chưa từng đắc tội với ngươi!
- Chờ một chút, ta nói cho các ngươi biết, đừng tùy ý vu hãm ta, ta không làm!
U Huyền Chúa Tể cảm giác tình huống không thích hợp, gã ngẫm nghĩ, hình như mình chưa từng ăn cắp của ai.
Nhất là đồ của Ảnh Sơn Chúa Tể, gã yếu hơn người ta thì sao có thể trộm đồ ngay dưới mí mắt người ta được? Đây là chuyện không thể nào.
Bộp!
Cả người Ảnh Sơn Chúa Tể toát ra hơi thở âm u lạnh lẽo đến tột độ, có hơi hướm khai chiến:
- U Huyền, trả đồ lại cho ta, nếu không thì ta sẽ không để ngươi rời khỏi đây.
U Huyền Chúa Tể cố gắng giải thích:
- Nhưng ta không ăn trộm!
Ảnh Sơn Chúa Tể quát:
- Trả lại cho ta!
Giọng ồm ồm vang vọng thiên địa, âm thanh trầm đục làm thiên địa vỡ tan.
U Huyền Chúa Tể tức giận quát:
- Đệt, U Huyền thề với trời, nếu như ta trộm đồ của Ảnh Sơn Chúa Tể sẽ chết không toàn thây!
Ầm ầm!
Lời thề thành lập, nhưng không có gì xảy ra, chứng minh U Huyền đúng là không trộm.
Hiện trường tĩnh lặng.
Rất yên tĩnh.
Ảnh Sơn Chúa Tể đang nổi khùng bỗng chốc cơ mặt cứng ngắc, như gặp quỷ, không biết nên nói cái gì.
Vấn đề này rất phức tạp, làm sao bây giờ?
Tất cả đều thề.
Không ai làm.
Vậy đứa nào ăn cắp?
Còn có người khác là ăn trộm sao?
Không thể nào, ai có khả năng trộm đồ của họ?
Ảnh Sơn Chúa Tể nhìn đám người, không biết nên nói cái gì:
- Cái này . . .
Y lặng im một lúc sau:
- Có lẽ sai rồi, có lẽ là người khác trộm.
Khi nghĩ đến có người khác ăn trộm thì sắc mặt của Ảnh Sơn Chúa Tể càng khó xem.
Chợt một tiếng quát giận dữ vang lên:
- Chuyện gì xảy ra? Ai ăn cắp Hỗn Nguyên Viêm Linh Đan của ta?
Là giọng của Quỷ Tộc Chúa Tể.
Vì ra vụ Ảnh Sơn Chúa Tể nên Quỷ Tộc Chúa Tể xem lại đồ vật của mình, sau đó ngây người.
Hộp chưa Hỗn Nguyên Viêm Linh Đan trống rỗng.
Quỷ Tộc Chúa Tể thề với trời luôn mang theo đan dược này, thế mà bỗng nhiên biến mất.
Quỷ Tộc Chúa Tể nhìn đám người xung quanh:
- Ai, rốt cuộc là kẻ nào trộm đồ của ta?
Y chưa từng ra khỏi quỷ vực, không thể đổ thừa bị người bên ngoài cướp mất, hay người nhà ăn cắp.
Trước khi năm Chúa Tể đến thì Quỷ Tộc Chúa Tể đã xem một lần, Hỗn Nguyên Viêm Linh Đan vẫn còn đó, từ khi năm Chúa Tể đến là đan dược mất.
Điều này nói lên cái gì?
Rằng chắc chắn bị mấy người này trộm.
Quỷ tộc hơi tức giận nói:
- Quá đáng, rất quá đáng. Ảnh Sơn Chúa Tể mới mất đồ, ngươi cũng bị mất, ngươi đang nghi ngờ ai?
Nói sao thì nàng cũng là Chúa Tể, quản lý một tộc, giờ liên tiếp bị người nghi ngờ, mặt mũi để vào đâu?
- Hỗn Nguyên Viêm Linh Đan? Quỷ Đế, không ngờ ngươi có thứ tốt như vậy, đây là bảo bối trong Nguyên Tổ Thâm Uyên, xem ra ngươi muốn tiến thêm một bước, hợp nhất với quỷ thể của mình, thành tựu Hỗn Nguyên Quỷ Viêm Thể. Khi đó dù năm chúng ta liên hợp lại chưa chắc đánh thắng ngươi.
Không hiểu sao khi biết Quỷ Đế mất Hỗn Nguyên Viêm Linh Đan làm Ảnh Sơn Chúa Tể rất sung sướng, cảm giác tức giận vì bị mất Phá Hoại cũng vơi bớt.
Quỷ Tộc Chúa Tể sắc mặt âm trầm, không nói gì, không ngờ mình cũng thành nạn nhân.
Quỷ Tộc Chúa Tể nhìn chằm chằm năm Chúa Tể, mắt lấp lóe tia sáng lộ ra tín hiệu cực kỳ không tốt.
Đột nhiên lại có tình huống.
Mị Bà tức giận quát:
- Bà nội nó, đứa nào ăn cắp yếm của lão nương?
Đám người giật mình, tình huống gì?
Ảnh Sơn Chúa Tể nói:
- Mị Bà, mất cái yếm thôi mà làm quá lên.
Mị Bà giận dữ trừng đối phương:
- Một cái cái yếm? Ngươi có biết là yếm gì không?
U Huyền Chúa Tể tức giận lên tiếng:
- Im hết đi, ta cũng mất đồ, rốt cuộc là ai trộm? Trước khi đến đây ta cố ý mang theo nhưng giờ nó đã mất!
Trong phút chốc sáu Chúa Tể hỗn loạn, nghi ngờ lẫn nhau.
Dù sao ở đây chỉ có bọn họ mới có năng lực như vậy.
- Chuyện gì xảy ra?
Ảnh Sơn Chúa Tể ngây ra, không biết làm sao, không biết nên nói cái gì.
Mị Bà trừng đối phương, hỏi:
- Ảnh Sơn, có phải ngươi trộm cái yếm của ta?
Ảnh Sơn Chúa Tể nổi giận nói:
- Mị Bà, ngươi đừng ngậm máu phun người, ta trộm yếm của ngươi làm gì?
Đây là nhục nhã y.
Quỷ Tộc Chúa Tể quát:
- Đủ rồi!
Y nhìn nhóm người:
- Được rồi, cả sáu chúng ta đều bị mất đồ, để chứng minh trong sạch, cùng thề đi, từng người thề, không ai thoát được.
Mị Bà đồng ý:
- Tốt!
Ảnh Sơn Chúa Tể thầm tức giận, chuyện quái quỷ gì đây.
Từng người với trời?
Sau đó . . .
Sáu người đứng chung một chỗ, cùng giơ tay.
- Ta thề với trời, ta không trộm yếm của Mị Bà, nếu nói dối sẽ bị thiên lôi đánh xuống, vĩnh viễn không siêu sinh.
- Ta thề với trời . . .
Các đệ tử dưới tay sáu Chúa Tể ngơ ngác nhìn.
Chuyện gì vậy?
Trò này là sao?
Các Chúa Tể giao lưu với nhau đều thú vị như vậy sao?