Đối với các đệ tử dưới tay sáu Chúa Tể thì bọn họ nghe tiếng sấm nổ trên trời thật lâu, đì đùng như đốt pháo.
Cùng nhau thề với trời, đùa với trời như vậy có được không?
Nhất là thực lực của sáu Chúa Tể mạnh mẽ đến khủng bố, bọn họ thề với trời hình thành động tĩnh rất lớn.
Lúc trước họ cãi nhau, Chúa Tể không cho phép bị vu oan. Nhưng rồi lớn chuyện, không thề thì khó giải quyết, đành cùng nhau thề.
Một góc vực ngoại giới.
- Trời ạ, thứ gì đây?
Lâm Phàm đang tìm vùng đất mạo hiểm thì bỗng trên tay có thêm một mảnh vải hồng, nhìn liền biết là cái yếm, nhìn lần thứ hai vẫn là yếm.
Lâm Phàm đặt gần mũi hít hà:
- Ưm, mùi cũng thơm.
Mũi của hắn thính, mùi hương tạm được, chết nhiều tế bào não phỏng đoán ra chắc chắn là vật của phụ nữ.
Lâm Phàm nhớ trong các đại nhân vật giết hắn hình như chỉ có một nữ nhân, vóc dáng không tệ nhưng hình như rất già.
Lâm Phàm nhức đầu:
- Xử lý thứ này thế nào bây giờ?
Cái yếm không dùng vào việc gì được, Lâm Phàm cảm nhận một chút, bên trong tồn tại lực lượng kinh khủng.
Xé nát thì tiếc, vứt thì không nỡ, thôi để dành cho người khác.
Hắn làm sư huynh không dễ chút nào, cần lo cho gia đình, vừa làm phụ vừa làm mẫu, ở bên ngoài gặp được đồ tốt sẽ mang về tặng cho các sư đệ, sư muội trong tông môn.
Lâm Phàm cất yếm vào trữ vật giới chỉ, sau đó lao đi xa.
Đã ra ngoài thì phải kiếm điểm thỏa thích, trở về thăng cấp công pháp để xem có thể tăng tu vi lên Thế Giới cảnh không.
Lâm Phàm tin tưởng chỉ cần tăng lên tới Thế Giới cảnh là sẽ thay đổi về chất, không thua gì những đại nhân vật khác.
Hắn có thể một người bảo vệ Viêm Hoa tông, chống lại tất cả trùm cuối.
Hắn không cần dựa vào bất cứ kẻ nào.
Ôm nhau sưởi ấm là ý nghĩ đáng thương của kẻ yếu.
Lâm Phàm muốn trở thành ngọn lửa độc nhất vô nhị, ho tất cả mọi người vây quanh hắn, sống ấm áp trong ngọn lửa nóng cháy.
Dọc đường đi Lâm Phàm lại được nhiều thứ, đều là của đám đại nhân vật kia.
Tiếc nuối là đồ vật của Ma Tổ chưa vào tay.
Lâm Phàm đang thiếu ngạnh công, nếu có đủ ngạnh công thì hắn sẽ điên cuồng tích lũy điểm, tăng toàn bộ công pháp lện đỉnh.
. . .
Ma Tổ nhìn nhà cỏ hết sức bình thường, biểu tình quái dị nhìn Xích Cửu Sát:
- Đây là chỗ tu luyện của ngươi?
- Ừ, luôn tu luyện ở đây. Ma đạo vốn không được thương thiên thích, ở đây càng cảm nhận sự yên tĩnh, khi tâm ma luân phiên càng nhanh bình tĩnh lại.
Xích Cửu Sát là Ma Thần của vực ngoại giới, tự có lý luận của mình.
Xích Cửu Sát thấy tia coi khinh trong mắt đối phương, làm gã khó chịu.
Ánh mắt gì đấy? Coi thường à?
Tuy thực lực không bằng ngươi nhưng cảm ngộ ma đạo không thua ngươi đâu.
Ma Tổ phản bác:
- Vớ vẩn.
Tiểu đệ mới nhận này tư tưởng rất có vấn đề, hèn gì không thể lĩnh ngộ ra chân lý ma đạo.
Nhìn từ chỗ ở là biết rồi, xem đi.
Một gian nhà cỏ, tổ chim đặt trên nóc nhà, thỉnh thoảng có hai, ba con chim bay tới kêu líu ríu rồi lại bay đi.
Cửa nhà cỏ là cửa gỗ cũ nát, dán hai tấm giấy ố vàng, loáng thoáng thấy vài chữ, hình như là câu đối dán hai bên cửa.
Đất bùn ngoài phòng, từ cửa phòng đến cửa là con đường nhỏ trải đá xanh, nhưng gạch xanh đều vỡ ra, rất cũ nát.
Cũ kỹ, không bắt mắt, thật khó tin đây là chỗ ở của người trong ma đạo.
Ma Tổ nhìn Xích Cửu Sát không chớp mắt:
- Ngươi biết cái gì là ma sao?
Y phải hỏi rõ câu then chốt này.
Người này tu luyện ma đạo trong vực ngoại giới mãi đến Đạo cảnh đỉnh thì chắc có chút năng lực.
Vốn tưởng gã bị vực ngoại giới áp chế nên không thể đột phá đến cảnh giới cao hơn, nhưng nhìn tình cảnh này thì rõ ràng là không phải loại người có trái tim theo đuổi.
Người không có theo đuổi thì khác gì cá mặn?
Xích Cửu Sát mở miệng nói:
- Thanh tâm quả dục, vô dục vô cầu, làm tùy tâm.
Gã xem thoáng, tuy là Ma Thần vực ngoại giới, được vô số người ma đạo tôn làm trụ cột tinh thần nhưng chưa từng hướng dẫn ai.
Ma Tổ hả họng mắng:
- Vớ vẩn!
Xích Cửu Sát lau mặt, lau nước miếng dính trên mặt, gã cảm giác nước miếng của Ma Tổ hôi rình.
- Ma Tổ, ngươi có thể nói nhỏ chút được không? Đừng kích động thế, văng nước miếng ra ngoài.
- Bản Ma Tổ có thể không kích động sao? Ngươi thật khiến ta thất vọng, ta cho ngươi biết cái gì mới là ma! Ma là vô pháp vô thiên, hoành hành không sợ, người khác liếc ta một cái là ta giận giết cả nhà kẻ đó, đây mới là ma.
Ma Tổ làm việc quái đản, đúng như y nói, ai nhìn mà làm y khó chịu là không cần đó là ia, giết trước nói sau. Nếu đụng phải xương cứng thì bỏ chạy, nên Ma Tổ ở thượng giới không có bằng hữu, có nhiều kẻ thù.
Xích Cửu Sát không đồng ý:
- Ngươi như thế không phải ma mà là cuồng ma giết người.
Ma Tổ quát lớn:
- Ngươi biết cái gì!
Ma Tổ hơi thất vọng với tiểu ma trước mắt, khác hẳn với tưởng tượng trong lòng y.
Ma Tổ đồng ý dẫn dắt tiểu bối này vì nghĩ ở vực ngoại giới mà tu luyện đến Đạo cảnh đỉnh chắc là bá chủ trong ma, đại bản doanh lộng lẫy vàng son, có vô số nô bộc, nắm sự sống chết của vô số người.
Y là Ma Tổ tất nhiên sẽ nhận được tôn trọng lớn lao, thậm chí khống chế một thế lực lớn trong vực ngoại giới.
Nhưng nhìn cảnh này khiến người tuyệt vọng.
Đệt, một gian nhà cỏ rách nát, có quỷ mới ở.
Tặng cho y còn bị y chê xấu không thèm.
Xích Cửu Sát cau mày, hơi ghét bỏ nói:
- Ma Tổ, ngươi có thể nói văn minh một chút không? Đừng luôn miệng thô tục.
Xích Cửu Sát bó tay với Ma Tổ, tu dưỡng quá kém.
Ma Tổ khinh thường nói:
- Thế nào? Người trong ma đạo thì nói chuyện phải giọng lớn, muốn nói cái gì liền nói cái đó!
Vốn nên như vậy, đâu như tên kia, vào ma đạo mà không ngộ đạo, thật tiếc nuối.
Người không lĩnh ngộ ra chân lý thì mãi mãi không thể tưởng tượng niềm vui vô pháp vô thiên.
Dân bản xứ làm y giận điên lên là ví khá tốt.
Có chút khí chất.
Nhưng đáng tiếc hắn không tu luyện ma đạo, chứ dẫn hắn vào nghề thì có lẽ tám mươi, một trăm năm về sau về sau sẽ là trùm ma đạo.
Tiếc rằng tên kia khiến người ghét, y không muốn mang hắn vào nghề, cho hắn hối hận.
Xích Cửu Sát hỏi:
- Vậy chứ Ma Tổ muốn sao?
Gã là Ma Thần vực ngoại giới, biết sự khủng bố của cường giả thượng giới. Cái tên nói chuyện to tiếng và thích văng tục này là người thượng giới.
Tuy cùng một nguồn nhưng thực lực giữa hai người cách biệt quá lớn.
Ma Tổ lắc đầu, ra vẻ chỉ tiếc sắt không thành thép bộ dáng:
- Được rồi, nói sao thì ngươi xem như tiểu bối của Ma Tổ. Dẫn ngươi đi chỗ tốt, để ngươi cảm nhận chân lý của ma là như thế nào, đây là cơ duyên lớn lao cho ngươi, có phải rất hưng phấn không?
Xích Cửu Sát nhìn đối phương, rất muốn lắc đầu, hưng phấn cái con khỉ.
Xích Cửu Sát luôn cảm giác ánh mắt đối phương nhìn mình mang khinh thường, như là nông dân kia, dẫn ngươi đi chơi, ngươi nên cảm động đến rơi nước mắt.
Xích Cửu Sát không phục, nói sao thì gã cũng là Ma Thần vực ngoại giới, tuy thực lực không bằng ngươi nhưng chưa chắc tầm mắt thấp hơn ngươi.
Hết cách, ai lợi hại thì người đó là đại ca.
Tạm thời Xích Cửu Sát không muốn liều mạng với đối phương, dù liều cũng vô dụng, không đấu lại đối phương.
Xích Cửu Sát gật đầu nói:
- Ừm, hưng phấn.
Tuy biểu hiện hơi qua loa nhưng đúng là Xích Cửu Sát muốn xem đối phương sẽ dẫn mình đi đâu.
Ma Tổ vung tay lên:
- Đi, bản Ma Tổ dẫn ngươi đi mở mắt!
Mang tiểu bối đi mở rộng tầm mắt, tâm tình của y vui vẻ hơn, cho đối phương xem Ma Tổ oách cỡ nào.
Thượng giới.
Sáu Chúa Tể không đi.
Các đệ tử cảm giác nhiệt độ không khí ngày càng lạnh, lạnh thấu xương, có thể đóng băng người.
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Các Chúa Tể mặt vặn vẹo, cắn răng nghiến lợi nhìn xung quanh.
Trữ vật giới chỉ lơ lửng trước mặt họ, có đủ loại, tất cả mở ra, đồ vật bên trong chậm rãi biến mất trước mắt họ.
Quỷ Tộc Chúa Tể hai nắm chặt một đầu lâu đen thui:
- Đừng, đừng! Cái này không thể đi!
Hốc mắt Quỷ Tộc Chúa Tể chảy huyết lệ, trừng muốn toét khóe mắt.
- Cửu Chuyển Quỷ Thủ!
Các Chúa Tể khác tâm tình phức tạp, thấy thứ trong tay Quỷ Tộc Chúa Tể thì tim họ đập nhanh.
Thứ quý giá nhất trên người Quỷ Tộc Chúa Tể có lẽ là Cửu Chuyển Quỷ Thủ, bên trong ẩn chứa chân lý căn nguyên Quỷ tộc, vô số minh văn Quỷ tộc đều ghi trong đó, giờ dần biến mất trong tay Quỷ Tộc Chúa Tể.
Lúc trước mất đan dược đã làm Quỷ Tộc Chúa Tể muốn chết, giờ nếu mất luôn Cửu Chuyển Quỷ Thủ là lấy mạng già của y.
Quỷ Tộc Chúa Tể rít gào:
- Không!!!
Sóng âm cuồng bạo khuếch tán ra, càn quét toàn bộ thiên địa. Một số đệ tử tu vi không mạnh há mồm hộc máu, tinh thần tan vỡ.
Nghiêm trọng hơn thì bỏ mạng.
Nếu đặt ở lúc trước chắc chắn các Chúa Tể sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, càng không để Quỷ Tộc Chúa Tể tổn thương người dưới tay họ.
Nhưng lúc này mấy Chúa Tể đều mất đồ, lần lượt từng món trắng trọn biến mất trước mắt họ, nên không rảnh quan tâm những người dưới tay.
Sắc mặt Ảnh Sơn Chúa Tể âm trầm đến đáng sợ, như nhọ nồi:
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Là kẻ nào trộm ngay dưới mí mắt chúng ta?
Trơ mắt nhìn đồ vật quý giá nhất cúa mình biến mất ngay trước mắt, cảm giác đó nếu không tự thể nghiệm thì khó tưởng tượng ra.
Giờ bọn họ đã thể nghiệm nó, dù tu vi của họ cường đại, tâm trí kiên định, nhưng lúc này dần tan vỡ.
Oong!
Lúc này khe hở chấn động, có người xuất hiện.
Một bóng dáng run cầm cập hiện ra:
- Mợ nó, rốt cuộc trở về.
Người này là Dạ Trủng, gã tự chặt hai chân khi ở trước mặt Lâm Phàm, tuyên bố chân đã không còn quan trọng với mình.
Là người của Chí Minh Thánh Viêm Đế, gã nhận lệnh xuống quậy vực ngoại giới, nhưng gặp tồn tại khủng bố hù sợ vỡ mật.
Dạ Trủng cảm ứng tình huống bên quỷ vực liền xuất phát, gã không muốn ở lại vực ngoại giới nữa, chỉ muốn trở về, sống thật khỏe.
Dạ Trủng xem tình huống trước mắt, sợ ngây người:
- Trời ạ, tình huống gì đây?
Hơi thở này, uy thế này.
Ghê gớm.
Ở đâu ra nhiều cường giả bá đạo dữ vậy?