Đám nam nhân sợ hãi, như gặp quỷ:
- Đệt, tên này quá tàn nhẫn!
Nữ nhân xinh đẹp vậy mà hắn dứt khoát giẫm chết, còn dùng kiểu tàn bạo như thế, không phải con người mà.
Người phe Mị Bà sợ choáng váng.
Các nàng có sức hấp dẫn mà nữ nhân bình thường không có, cũng là cần câu cơm của các nàng.
Dù gặp kẻ địch, chỉ cần đối phương là nam nhân thì các nàng có xác suất rất cao thoát khỏi tay đối phương, hoặc làm đối phương tha mạng cho.
Nhưng bây giờ tình huống này không được bình thường.
Một chân giẫm chết, không chút do dự.
Rất khủng bố.
Các cường giả xung quanh đã bao vây.
- Dân bản xứ, ngươi đừng quá càn rỡ! Ngươi nỡ lòng nào tàn nhẫn giết hại nữ nhân xinh đẹp như vậy, còn là con người không?
Bọn họ đau lòng.
Tuy không dám đè nữ nhân nhìn ngắm mát mắt, nào ngờ dân bản xứ này biến thái đến thế, không quan tâm nữ nhân xinh đẹp cỡ nào đã giẫm chết.
Mất trí phát cuồng.
- Nói nhảm nhiều quá, các ngươi không đến thì để bản phong chủ. Yên tâm, con người của bản phong chủ yêu thích hòa bình, bao giết bao chôn, bảo đảm sẽ không để cho các ngươi phơi thây hoang dã.
Dứt lời, Lâm Phàm giơ Không Gian Thần Trụ đập về phía bọn họ.
Tốc độ rất nhanh, không khí nổ tung.
Lâu rồi hắn không bắn pháo hoa, không phải không có mà vì cấp bậc quá thấp, hắn không hứng bắn pháo hoa.
Nữ nhân mới bị giẫm chết nhan sắc không tệ nhưng bên trong đã dơ bẩn, nếu bắn pháo hoa sẽ phun phân dính lên người, làm dơ chính mình.
- Nào, đừng trốn!
Lâm Phàm nhảy lên thật cao, sau đó giơ Không Gian Thần Trụ đập thẳng vào đám người.
- Mợ ơi!
Cường giả thượng giới cảm giác như gặp quỷ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất nổ tung, trực tiếp hình thành hố sâu.
Điểm bắt đầu tăng vọt.
Lâm Phàm thích chiến đấu với cường giả, một là vì đối phương rất mạnh, cảm giác từng đấm trúng thịt khiến người sướng bay lên mây.
Đương nhiên hiện tại tình cảnh này tuy không phải từng đấm trúng thịt, chính xác là cầm gậy đập người ta máu thịt be bét, nhưng huơ gậy đập cũng sướng.
Bây giờ hiện trường hỗn loạn tưng bừng.
Tất cả mọi người muốn ra tay, nhưng đông người tụ lại một chỗ sẽ có trường hợp ngộ thương.
Binh!
Bốp!
Tiếng nổ ầm ầm.
Lâm Phàm đã bị nhuộm đỏ toàn thân, Không Gian Thần Trụ đỏ thẫm dính chút thịt.
- Sướng quá đi!
Lâm Phàm đánh thỏa thích, chiến đấu là phải giải phóng bản thân, phòng thủ gì đó không nằm trong từ điển của hắn.
Mở ra chiến trường viễn cổ, trừ phi Lâm Phàm bị người đánh nát vụn chứ không thì khó mà hạ gục hắn.
Đám cường giả thượng giới vây đánh Lâm Phàm đều hóa đá:
- Trời ơi, tên này rốt cuộc là người hay dã thú? Vì sao vẫn chưa ngã xuống?
Bọn họ nghĩ mình thấy quỷ.
Đối phương bị thương rất nặng, không ngừng chảy máu, trên lưng còn cắm một cây búa, không biết ai chém.
Không biết qua bao lâu.
Xung quanh Lâm Phàm đã là biển xác, không biết có bao nhiêu cường giả thượng giới bị đập chết tại đây.
Xác chết chồng chất bốn phía.
Lâm Phàm vung Không Gian Thần Trụ theo thói quen nhưng xung quanh trống rỗng, không ai tới gần.
Các cường giả thượng giới sợ hãi rít gào:
- Quái vật, đây là quái vật!
- Chạy mau, chúng ta không đánh lại quái vật này! Rời khỏi đây, chứ không thì chết chắc!
Bọn họ sợ thật.
Lâm Phàm cảm giác lạnh lẽo ập đến từ sau lưng, uy thế rất kinh người ngưng tụ hóa thành một vệt sáng bắn tới.
- Ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi phải chết tại đây!
Cường giả Chúa Tể cảnh sơ kỳ thấy rõ đã giết đối phương ít nhất hai lần, hai lần đều đánh trúng chỗ hiểm nhưng không lâu sau đối phương lại xuất hiện, khỏe như vâm.
- Ài người không yêu hòa bình vĩnh viễn không hiểu cuộc sống hòa bình hiếm có biết bao.
Lâm Phàm quay đầu, vung lên Không Gian Thần Trụ đánh vào đối phương.
Hắn chết mấy lần, đều do cường giả Chúa Tể cảnh đánh.
Nhưng Lâm Phàm phát hiện một tình huống là có thể chiến đấu với Chúa Tể cảnh sơ kỳ hoặc là trung kỳ, trong số họ có khác biệt về thực lực mạnh yếu.
Bùm!
Không Gian Thần Trụ đập trúng đối phương, lấy hai người làm trung tâm, sóng xung kích mãnh liệt khuếch tán ra, càn quét toàn bộ thiên địa.
- Tên này thật khó chơi.
Va chạm một đợt cho gã thăm dò ra năng lực của dân bản xứ này, cảnh giới không cao, nhưng lực lượng mạnh lợi hại, có thể đánh ngang tay với gã.
Trong khi gã ngây người thì một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở trước mặt.
Lâm Phàm lộ vẻ mặt điên cuồng nói:
- Ha ha ha! Đến đây, việc có thể giải quyết bằng hai tay thì bản phong chủ sẽ không dùng Không Gian Thần Trụ!
Cơ bắp toàn thân Lâm Phàm như được rót sắt thép vào, tia sáng phản chiếu ra ánh sáng chói mắt.
Lâm Phàm siết nắm tay đánh gần thân với đối phương.
Trên nắm tay ẩn chứa lực lượng cường giả, mỗi lần vung nắm đấm là gợi lên dòng khí gió lốc mãnh liệt.
Bùm!
Chu Quân Vương và Lâm Phàm va chạm một đấm, người lùi ra sau, bàn tay đó run nhẹ, không phải gã không đánh lại mà vì gã không thích đánh gần thân.
Đánh gần thân rất lỗ mãng.
Khiến Chu Quân Vương tức giận là đối phương không cho gã cơ hội, luôn đánh xáp lá cà. Hai người va chạm, lực lượng bắt đầu chấn động hình thành lĩnh vực lực lượng khủng bố.
Phương xa.
Đã có nhiều người muốn chạy trốn.
Bọn họ đã bị đánh sợ, có thể còn sống đều là một loại cơ duyên, là việc may mắn nhất.
Bên kia có xác chết chồng chất như ngọn núi nhỏ, máu thịt bầy nhầy, không mẩu xương còn nguyên.
Không biết tên kia là loại người gì, giống thú hoang khát máu điên cuồng.
Lâm Phàm đã chú ý bên nhóm người kia, vốn tưởng họ sẽ bất chấp tất cả chơi chết hắn, nhưng tình huống hiện giờ khiến người ta thất vọng vô cùng.
Cả đám dắt nhau bỏ chạy, vậy hắn đến thượng giới uổng công rồi.
Lâm Phàm ngẩng đầu, gầm nhẹ một tiếng:
- Khống chế!
Đây là đặc tính sau khi tăng Phá Hoại lên đến viên mãn.
Mặt đất rung rinh như có rồng đất duỗi người trong lòng đất sâu, đảo điên thiên địa, mặt đất bao bọc bốn phía chặn đường đi của mọi người.
Lâm Phàm cười nói:
- Hôm nay đừng hòng có ai đi được, có thể sống hay không tùy vào vận may của các ngươi.
Hắn nhìn đám người bị những bức tường đất chặn đường, nhe răng cười.
Năng lực khống chế đúng là mạnh, đảo điên thiên địa, lấy mặt đất làm lồng giam nhốt tất cả, muốn thoát ra hoàn toàn là nằm mơ.
Ầm ầm!
Có người điên cuồng oanh kích tường đất. Bọn họ nghĩ mình không đánh lại quái vật này nhưng chẳng lẽ không thể phá nổi tường đất?
Bọn họ không biết rằng đây là đất đai, độ dày vô tận, muốn đánh thủng là nằm mơ giữa ban ngày.
Chu Quân Vương tức giận quát:
- Cái tên chết tiệt!
Trong thời gian ngắn không thể hạ gục đối phương, Chu Quân Vương nhìn tình hình bây giờ là đối phương đã rơi vào trạng thái điên, muốn tất cả bọn họ ở lại.
- Tạm không chơi với ngươi, đợi lát nữa xử ngươi sau.
Tạm thời Lâm Phàm không hạ được Chu Quân Vương, quyết định không lãng phí thời gian, trực tiếp đi xử đám người muốn chạy trốn.
Không có nhiều Chúa Tể cảnh, chỉ vài người.
Các cường giả liên tục đánh vào tường đất thấy quái vật kia lao về phía mình thì sợ đến rớt trym:
- Mợ ơi, quái vật kia đến rồi!
Một nam nhân điên cuồng đấm vào tường đất, lực lượng bộc phát từ nắm tay để lại hố sâu hoắm trên tường. Nhưng làm gã ngẩn ngơ là tường đất này dường như vĩnh viễn không thể đánh thủng.
Chợt một tiếng cười rùng rợn vang lên sau lưng:
- He he.
Nam nhân đấm trường đất toàn thân dựng đứng lông tơ, sợ chết khiếp, trán rịn mồ hôi.
Nam nhân quay đầu lại, giọng run run:
- Ôi mợ! Ngươi . . .
Gã đã thấy đối phương khủng bố cỡ nào rồi, một đám người bị nện thành thịt nát.
Siêu khủng bố.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Người không yêu hòa bình cuối cùng sẽ chết.
Con ngươi đối phương co rút, Lâm Phàm vươn tay bấu đầu đối phương giộng vào trường đất.
Binh!
Đầu nát như dưa hấu.
Lâm Phàm không ở lại chỗ cũ, nháy mắt biến mất, bắt đầu giết chóc.
Lâm Phàm rất cuồng bạo, cũng rất ngông cuồng:
- Yếu, thật sự là quá yếu, cái đám cường giả thượng giới các ngươi tại sao nhỏ yếu như vậy? Không ai đánh giỏi sao?
Phía xa, cường giả Chúa Tể quát lớn:
- Nào, đánh với ta!
Lâm Phàm phớt lờ chủ nhân giọng nói kia.
Nói cái quái gì, nghe không hiểu gì hết.
Đấu cứng với đám Chúa Tể cuối cùng không kiếm được một điểm nào mới là lỗ vốn.
Huống chi không ai biết đám đại nhân vật khi nào trở về, phải để lại chút gì kỷ niệm cho họ.
Lâm Phàm thầm tò mò các đại nhân vật đã đi đâu?
Hoặc là họ bị buff có món nợ phải đền làm sụp đổ, về nhà bổ sung tài phú tài nguyên rồi?
Thôi không nghĩ nhiều, trực tiếp đánh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lâm Phàm lao vào đám đông, bắt được người liền đánh. Không Gian Thần Trụ trong tay hắn là vũ khí gặt, mặc kệ bao nhiêu người, một gậy đập xuống là xong.
- Cứu mạng, ai tới cứu ta với!
- Đại ca, đừng giết ta, ta sai rồi, về sau không dám lên mặt với ngươi nữa!
Các cường giả thượng giới bị giết sợ, chỉ muốn chạy chứ không muốn đánh.
Nguyên Tổ Thâm Uyên còn chưa bộc phát.
Quỷ Tộc Chúa Tể ôm ngực:
- Không đúng, tim đập nhanh quá, sao thế này?
Cảm giác hoảng hốt quanh quẩn trong lòng không thể xua tan.
Mị Bà cũng thấy khó chịu, nhưng không biết xảy ra chuyện gì:
- Hình như đúng là xảy ra chuyện rồi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nhưng vào lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, Nguyên Tổ Thâm Uyên mở ra một khe hở sâu thẳm, có thần quang từ bên trong bắn ra.
U Huyền Chúa Tể kêu lên:
- Có thứ gì ra rồi, chuẩn bị tranh cướp!
Khoảnh khắc này mảnh trời kia xao động, vô số hơi thở Chúa Tể đỉnh bùng nổ, biến khu vực này thành góc trời khủng bố.