Qua hồi lâu.
Lâm Phàm không biết mình chiến đấu bao lâu trong chỗ này, hắn suýt nuôi thành thói quen vung Không Gian Thần Trụ, nếu không huơ gậy sẽ cảm thấy khó chịu.
Lâm Phàm lơ lửng trên không trung, giang hai cánh tay như ôm toàn bộ thế giới:
- Cứ kết thúc vậy sao?
Cánh mũi hít hà, mùi máu nồng nặc trong không khí, hơi sặc mũi.
- Cảm giác rất không tệ.
Phía dưới đã trở thành biển máu, nhìn thoáng qua toàn là xác chết.
Cường giả thượng giới không được may mắn, tạm thời chưa có ai sống sót trong tay Lâm Phàm.
Trong uy thế khủng bố đó, hắn chưa dùng buff. Tuy số điểm gấp đôi khiến người rất mong chờ, nhưng đấm ra một đấm khó kiểm soát sức mạnh, đánh chết người là việc thường ngày.
Chu Quân Vương rít gào, hốc mắt đỏ hoe:
- Tên điên, ngươi là đồ điên!
Hoàn cảnh xung quanh khiến Chu Quân Vương sợ ngây người.
Đều chết hết.
Tất cả bị tên điên này đánh chết.
Đây là trận chiến thảm liệt nhất mà Chu Quân Vương từng trải qua.
Đối phương là quái vật, phải đập thành mảnh vụn mới biến mất giây lát, sau đó lại xuất hiện trước mắt, chiến đấu không ngừng nghỉ với họ.
- Thú vị, dân bản xứ thượng giới các ngươi quá yếu. Bản phong chủ đến từ vực ngoại giới, thật ra đến đây truyền bá yêu và hòa bình, đáng tiếc các ngươi không hiểu, đành để các ngươi đi đầu thai, mười tám năm về sau lại làm người yêu thích hòa bình.
Lâm Phàm cảm thấy mình nói không có gì sai, cho đến nay đều bị thượng giới gọi là dân bản xứ, người ta chủ động xâm lăng vực ngoại giới, bị gọi như vậy cũng bình thường.
Nhưng bây giờ tình huống khác rồi.
Lâm Phàm từ vực ngoại giới đi vào thượng giới, nên hắn cũng có thể gọi bọn họ là dân bản xứ.
Chu Quân Vương tức giận đến tóc dựng đứng:
- Khốn kiếp, Chúa Tể sẽ không tha cho người!
Nhiều người chết như vậy, nếu bị Chúa Tể biết thì lật trời.
Tuy dưới Chúa Tể đều là con kiến, nhưng nhiều con kiến sẽ thành lực lượng kinh khủng.
- Ha ha ha! Không tha cho bản phong chủ? Lần này bản phong chủ đến là muốn khuyên bọn họ quay đầu là bờ, không cần chấp mê bất ngộ, nếu không sắp chết đến nơi sẽ không kịp hối hận. Các ngươi đến đây, bản phong chủ giết đủ rồi.
Lâm Phàm không biết mình đã giết bao nhiêu người, mặt đất bị biển máu bao trùm, toàn là mảnh vụn xác chết, nhìn thoáng qua vô cùng thê thảm, khiến người dâng lên lòng kính sợ với sinh mệnh.
- Chu Quân Vương, bắt hắn lại! Chờ Chúa Tể trở về sẽ giao cho Chúa Tể xử lý.
Người nói chuyện có tu vi Chúa Tể cảnh sơ kỳ, sắc mặt biểu tình cực kỳ khó xem.
Nếu không thấy tận mắt sẽ không tin nổi cảnh đã thấy.
- Lên!
Nhóm Chu Quân Vương lao về phía Lâm Phàm, họ muốn giết cái tên chết tiệt này tại đây, dù không giết chết được cũng phải trấn áp hắn.
Lâm Phàm giết người đến chết lặng, cảm giác lần này chơi lớn.
Chết quá nhiều người.
Đối mặt mấy vị cường giả Chúa Tể, Lâm Phàm sẵn lòng cho đối phương cảm nhận lực lượng vô cùng huyền diệu, không phải ai cũng có thể cảm nhận lực lượng này.
Lâu rồi Lâm Phàm không thử dùng buff đó, chủ yếu vì nó quá biến thái, nhưng nếu không giải quyết mấy người này thì hơi khó gặt chiến lợi phẩm.
- Vận rủi cuồn cuộn, mở ra.
Hắn giang hai cánh tay, ngạo nghễ lơ lửng trên cao chờ đối phương xông lên.
Lát nữa sẽ xảy ra chuyện cực kỳ khủng bố, có lẽ là tai nạn, có lẽ là hành vi kỳ dị khiến người khó hiểu.
Đám người Chu Quân Vương cảnh giác nhìn Lâm Phàm:
- Hắn đang làm gì vậy?
Tại sao giang hai cánh tay, cảm giác như không muốn chống cự?
- Cẩn thận một chút, đừng để bị lừa!
Đám người gật đầu, tu vi đạt tới Chúa Tể cảnh thì ít có âm mưu quỷ kế nào tổn thương được.
Lâm Phàm thầm hoảng.
Vận rủi cuồn cuộn rất khủng bố, dù là hắn cũng không biết cuối cùng sẽ chết như thế nào.
Đứng một chỗ cũng sẽ có vận rủi buông xuống.
Bọn họ đã bước vào phạm vi vận rủi cuồn cuộn.
Lâm Phàm xoay tròng mắt cẩn thận quan sát tình huống xung quanh, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Chu Quân Vương rất thắc mắc.
Tên này rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì?
Tổ cha nó!
Thôi kệ, sự việc đã đến mức này rồi, nếu không hành động sẽ có kết cục rất thảm.
Chúa Tể đại nhân trở về, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bọn họ.
- Đến đây, bước vào lĩnh vực vận rủi thì không có đường rút lui, ta đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lâm Phàm buông bỏ chống cự, không nghĩ gì, mặc cho vận rủi kéo đến.
Cái chết là không thể nắm lấy, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.
Một Chúa Tể đầu trọc cách Lâm Phàm rất gần, sau đó giang hai cánh tay đập vào nhau, quát to, lực lượng khủng bố ngưng tụ giữa hai tay, hư không bốn phía rung rinh.
Lực lượng hủy diệt bao phủ lòng bàn tay, không ngừng ngưng tụ.
Chúa Tể đầu trọc hét to:
- Ngục Hống!
Một đoàn sức mạnh mang tính hủy diệt bùng nổ.
Đầu trọc chợt có cảm giác kỳ kỳ, lực lượng trong bàn tay bắt đầu bạo động, đây là việc chưa từng xảy ra.
Đầu trọc biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi!
Bùm!
Lực lượng trong lòng bàn tay nổ tung, đánh nát hư không, hình thành vực sâu đen ngòm toát ra lực hút cực mạnh kéo đầu trọc bị nổ đổ máu toàn thân.
- Cứu ta!
Tu vi của đầu trọc đến Chúa Tể cảnh sơ kỳ, sẽ không bị cái gọi là vực sâu lôi kéo đi vào.
Nhưng vực sâu màu đen này hơi lạ.
Đầu trọc hét to:
- Sao có thể như vậy?
Ngục Hống chưa từng thất bại vậy mà bây giờ bị thất bại, còn nổ.
Nổ thì thôi đi, vì sao nổ ra vòng xoáy màu đen.
Nổ ra vòng xoáy màu đen cũng hợp lý, nhưng lực hút mà Chúa Tể cũng không thể cưỡng lại rốt cuộc đến từ đâu?
Chu Quân Vương bất mãn nhìn đầu trọc:
- Đừng đùa, làm việc đàng hoàng.
Làm gì thế, tu vi đã đến trình độ này rồi còn giả bộ cái quái gì. Dù góc trời này có bị đánh nát thì bọn họ vẫn sống sót, càng không bàn tới vòng xoáy màu đen trông không có chút uy lực.
Lâm Phàm đã nghe được tiếng động bốn phía, hắn tạm thời còn không dám nhúc nhích, trời biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Đầu trọc bị vòng xoáy màu đen cuốn lấy chắc đã rời khỏi cuộc chơi.
Uy lực của vận rủi cuồn cuộn thật sự khủng bố.
Đầu trọc tuyệt vọng gào thét:
- Không!!!
Lực hút bùng nổ kéo đầu trọc vào trong, bụp một tiếng, vòng xoáy màu đen đè ép, máu bắn ra.
Chu Quân Vương kinh ngạc kêu lên, mắt lóe tia khó tin:
- Cái gì?
Mới rồi xảy ra chuyện gì?
Không phải đùa sao?
Bụp!
Vòng xoáy màu đen biến mất không dấu vết như chưa từng xuất hiện.
Lát sau Chu Quân Vương nhìn Lâm Phàm:
- Ngươi rốt cuộc đã làm gì?
Lâm Phàm không nhúc nhích, không muốn nhấc chân lên:
- Đừng nói chuyện, có nguy hiểm.
Có chút nguy hiểm.
Quả nhiên vận rủi cuồn cuộn cực kỳ bá đạo. đã có người hy sinh đầu tiên.
Lâm Phàm rất muốn biết tiếp theo sẽ xui rủi thế nào, theo kinh nghiệm ngày xưa thì rất có thể họa trời giáng.
Lâm Phàm ngước đầu nhìn không trung, có một đốm đen nhấp nháy hơi nhanh, hơi bá đạo.
- Đến rồi.
Lâm Phàm cúi đầu, không muốn xem việc sắp xảy ra, hắn không biết thứ gì bay tới.
Vù vù vù vù vù!
Tiếng gió điếc tai đến từ hư không.
Chu Quân Vương ngước đầu nhìn, mặt lộ vẻ kinh sợ, lại là cái thứ gì?
Chu Quân Vương nhắc nhở:
- Diệp Long, ngươi cẩn thận, nó bay về phía ngươi!
Diệp Long bị vật thể trên trời xem như mục tiêu có tu vi Chúa Tể cảnh sơ kỳ, mạnh hơn đầu trọc nhiều. Diệp Long ngước đầu lên, khi thấy có thứ bay về phía mình thì lộ ra vẻ coi rẻ.
Diệp Long không thèm để vào mắt:
- Ha ha, thứ nho nhỏ chứ có gì.
Diệp Long giơ tay, hư không chấn động, lực lượng vô hình bắn ra.
Bùm!
Thiên địa chấn động.
Làm Diệp Long giật nảy mình là bị gã đánh một kích nhưng thứ kia không vỡ nát, tốc độ càng lúc càng nhanh, chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt, không phải vì nó đã mất đi mà do tốc độ quá nhanh, vào lĩnh vực không thể cảm nhận được.
Chốc lát sau, vật biến mất lại xuất hiện.
- Nguy rồi!
Diệp Long cảm nhận áp lực kinh khủng, biết không thể đánh lại, gã chạy sang một bên né tránh.
Vật rơi xuống dường như bị lực cản gì đó nên đổi hướng bay về phía Diệp Long.
Diệp Long:
- Trời ạ!
Không kịp chạy nữa, Diệp Long giơ hai tay đỡ, chỉ chốc lát lực lượng mang tính hủy diệt thổi quét toàn thân gã.
Rào rào!
Cơ thể không ngăn nổi trọng lực khoảnh khắc bị phân giải.
Diệp Long không kịp hét thảm đã biến mất không còn dấu vết.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Tội nghiệp, trời đã định sẵn.
Lâm Phàm vẫn luôn không rõ nguyên lý của vận rủi cuồn cuộn là gì, khó hiểu thấu, chuyện không thể xảy ra nhưng bị vận rủi cuồn cuộn lôi kéo thành có thể.
Nhưng Lâm Phàm khá may mắn, đến bây giờ chưa đến lượt hắn chết.
- Đây rốt cuộc là . . .?
Chu Quân Vương không tin nổi, không hiểu thấu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chu Quân Vương tức giận quát:
- Ngươi rốt cuộc làm cái gì?
Kỳ dị nhất mới là kinh khủng nhất.
- Ngươi mắt mù hả? Bản phong chủ không nhúc nhích thì bảo bản phong chủ làm được gì? Khoan, đừng nói chuyện, lại tới nữa!
Lâm Phàm đang định giao lưu với đối phương thì tình huống trên trời lại không bình thường.
Vang tiếng sấm trầm, mây sét kéo tới hình thành uy áp khủng bố bao trùm.
Chu Quân Vương cảm giác được ngay không thích hợp, quát với mấy người còn sống:
- Trời phạt, đây là trời phạt! Ai đã thề?
Một người giơ tay lên:
- Ta, hình như là ta.
Chu Quân Vương hỏi:
- Ngươi đã thề cái gì?
Người kia hoang mang nói:
- Ta cũng không biết, ta chỉ nói nếu có thể sống sót thì sẽ giết tên khốn này, hình như đâu có gì lạ?
Gã hoàn toàn không hiểu câu này có vấn đề gì.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trời phạt giáng xuống.
Lâm Phàm không đành lòng nhìn, thật sự khủng bố.