Không phải đám người Trương Thánh mà vì nội dung kỳ lạ.
Tên họ, giới tính, cảnh giới, thuộc thế lực nào, nhiều nội dung chưa từng thấy đập vào mắt.
Phải kiên nhẫn với người đầu tiên đến.
Huyết Nha mỉm cười nói:
- Cứ điền theo tờ giấy là được.
Có thể khiến Huyết Nha Chúa Tể từng cực kỳ quỷ dị nay cười tươi nói chuyện với một đám kẻ yếu là phúc lớn với bọn họ.
Phương Mặc hơi bất mãn, nhưng không dám láo, nói thầm trong bụng: Cái quỷ gì vậy trời.
Chu Tứ nhìn bảng biểu, cảnh giác với ba người này.
Hai người trong đó hơi thở mơ hồ, không thể đo lường. Người thứ ba tu vi yếu xìu không là cái đinh gì, tùy tay có thể trấn áp.
Chu Tứ viết đại khái bảng biểu sau đó nhìn về phía Cốt Vương:
- Không biết mấy vị thuộc thế lực nào? Tại hạ là Chu Tứ, thủ tịch của Trường Sinh Địa.
Không khí hiện trường hơi nặng nề.
Cốt Vương cười tủm tỉm nói:
- Bây giờ đã là hạng người vô danh, không đáng giá nhắc tới, các vị điền xong rồi có thể đi vào.
Không hỏi ra cái gì, tuy có chút không cam tâm, nhưng nghe đối phương nói là hạng người vô danh thì Chu Tứ hơi nghi ngờ.
Giữ lòng nghi ngờ với người khác là có trách nhiệm với bản thân, người thời nay rất xấu, không cẩn thận không được.
Ngón tay Trương Thánh run run, gã tự mình cảm nhận năng lực của đối phương rồi, rất mạnh, gã như con kiến ở trước mặt đối phương, không ngóc đầu lên được, thậm chí không có chút đường chống cự.
‘Bây giờ’.
Trương Thánh nghe rõ hai chữ này, đối phương không nói nhiều nhưng đã tiết lộ quá khứ từng là nhân vật không tầm thường.
Người này tuyệt đối mạnh hơn Trường Sinh Đại Đế của Trường Sinh Địa.
Phương Mặc kêu lên:
- Cái gì? Hạn chế bảy ngày? Chúng ta chỉ có thể đi vực ngoại giới bảy ngày thì làm được gì?
Chu Tứ nhíu mày, Phương sư đệ có chút lỗ mãng, chẳng lẽ không rõ tình huống hiện giờ thế nào sao?
Chu Tứ đã tự giới thiệu, đối phương sẽ kiêng dè một chút, nhưng gã biết hai người này tuyệt đối là cường giả Chúa Tể đỉnh, nếu chọc giận thật thì dù lôi Trường Sinh Địa ra cũng không cách nào áp chế đối phương.
Cốt Vương lên tiếng:
- Vậy ngươi muốn làm cái gì? Có thể nói ra, mọi chuyện đều có thể bàn bạc.
Phương Mặc rùng mình, nhưng vẫn nói:
- Chúng ta đi vực ngoại giới vì muốn làm việc lớn, bảy ngày không đủ.
Chu Tứ nạt:
- Phương sư đệ, bảy ngày đã đủ!
Chỗ này có gì đó là lạ, vì không dính líu rắc rối, nên sớm rời đi.
Bây giờ đi vực ngoại giới chỉ có thể đi qua đường hầm này.
Không Gian Thần Trụ mở ra đường hầm cực kỳ không ổn định, tu vi càng cao thì áp chế đường hầm càng lớn, lỡ làm sập đường hầm thì đừng mơ đi ra.
Ma Tổ có thể mở ra đường hầm đến chỗ này không phải vì tu vi đã nghịch thiên mà do đặc tính của đất Quỷ tộc, hai quỷ vực liên thông nhau nên có thể mở đường.
Phương Mặc còn muốn nói điều gì, nhưng chú ý ánh mắt của sư huynh nên đành nhịn xuống.
Du lịch.
Mọi người điền loại du lịch theo ý của Chu Tứ.
Đường hầm chỗ này có gì đó kỳ kỳ.
Cốt Vương đứng ngoài đường hầm phất tay với đám người đi vào trong:
- Đi thôi, chú ý an toàn.
Nụ cười kia khiến người không rét mà run.
Trong đường hầm.
Phương Mặc không nhịn được dò hỏi:
- Sư huynh, bọn họ rốt cuộc là ai? Chưa từng nghe có người trông coi đường hầm.
Chu Tứ nổi giận nói:
- Phương sư đệ, ngươi có biết mới rồi mình rất làm càn không? Trong ba người trừ một người khác rất yếu, hai vị kia cực mạnh, chắc chắn là đỉnh nhất trong cường giả Chúa Tể cảnh, ngươi cho rằng chiêu bài Trường Sinh Địa rất vang dội, tất cả cường giả đỉnh cao nhất đều nể mặt sao?
Phương Mặc cúi đầu, bị sư huynh răn dạy không dám ngẩng đầu.
Trương Thánh trầm tư một lát, nói:
- Sư huynh, ba người này rất kỳ lạ, ta nghĩ nên cẩn thận một chút.
Phương Mặc bị sư huynh nạt thì không dám cãi, trút hết lửa giận lên người Trương Thánh:
- Cái này còn cần ngươi nói!
Trương Thánh cười tươi nhưng trong bụng thầm giận. Chó, có cơ hội phải làm thịt ngươi.
- Cái gì vậy?
Khi bọn họ định vào sâu hơn thì có thứ chặn con đường phía trước.
Một cái phòng bằng sắt lơ lửng trong đường hầm, đột nhiên một khuôn mặt từ bên trong thò ra.
Tam Thế Hồn Ma máy móc lên tiếng, cơ mặt như nước trong hồ dao động, như tùy thời biến thành một người khác:
- Các ngươi khỏe, rất vinh hạnh phục vụ các ngươi. Nơi này là trạm thu phí thượng giới, cần nộp phí đi qua.
Đám người ngây ra:
- A?
Là sao?
Nộp phí?
Chưa từng nghe kiểu nói này.
Phương Mặc tức giận hỏi, trong lòng rực cháy lửa giận:
- Ngươi là ai? Chuyện gì thế này? Đây là đường hầm, từ khi nào phải nộp phí mới được qua?
Quả nhiên!
Trương Thánh hiểu ra.
Trương Thánh hỏi:
- Vị tiền bối này, không biết nộp phí kiểu gì? Nộp bao nhiêu?
Trương Thánh rất bất đắc dĩ với Phương Mặc, đi cùng tên này ra ngoài thì xác suất chết quá cao, không thấy sắc mặt của Chu Tứ đen cỡ nào à?
Tam Thế Hồn Ma mở miệng nói:
- Một phần ba trong trữ vật giới chỉ.
Một câu gây xôn xao.
Đám người Chu Tứ trợn mắt há hốc mồm như không nghe hiểu.
Nói cái gì?
Một phần ba?
Chu Tứ bị yêu cầu này chọc tức xì khói, không kiềm được hét to:
- Sao ngươi không đi ăn cướp?
Chu Tứ nói xong hối hận thắt ruột, nhưng vẫn không cách nào bình ổn lửa giận trong lòng.
Quá đáng.
Tam Thế Hồn Ma không mừng không giận, ánh mắt lạnh như băng quét mắt một chút:
- Cướp là việc kẻ ác làm, chúng ta thu phí chính quy, thông cảm cho.
Chu Tứ sẽ không đồng ý yêu cầu của đối phương.
- Đi, chúng ta trở về.
Chu Tứ muốn báo tình huống nơi này cho Trường Sinh Đại Đế.
Đường hầm bị người chiếm cứ, còn thu phí.
Tam Thế Hồn Ma nhìn đám người rời đi, nhấn nút bấm thủy tinh, nhắm mắt chờ người khác giải quyết chuyện tiếp theo.
Chu Tứ không kiềm được bực tức:
- Đáng ghét, thật quá đáng ghét, đám người kia mê tiền đến điên rồi, có bản lãnh này tại sao không đi cướp luôn?
Cố tình gây sự.
Dù đối phương là cường giả Chúa Tể đỉnh cũng không thể vô sỉ như vậy?
Lúc này, một bóng dáng to lớn xuất hiện:
- Các bạn nhỏ muốn đi đâu?
Người này mọc bốn cái đầu, mỗi cái đầu khuôn mặt khác nhau.
Vui.
Giận.
Buồn.
Sướng.
Tứ Dục Chi Chủ xuất hiện làm cả đám hết hồn.
Ánh mắt Chu Tứ hơi nhút nhát:
- Chúng ta muốn rời khỏi nơi này, không đi vực ngoại giới.
Tứ Dục Chi Chủ cầm một cái đầu, khó xử nói:
- Cái này không thể được. Các ngươi làm vậy là trái luật, đường hầm này chỉ có thể đi về phía trước, không thể quay lại, lỡ xảy ra sự kiện va chạm, là người giữ gìn đường hầm, ta không thể trơ mắt nhìn chuyện đó xảy ra.
Trương Thánh khẽ nói:
- Sư huynh, để ta nói chuyện.
Sư huynh đã bị hành vi của đối phương chọc giận, khó tránh khỏi phạm sai lầm, nên giao cho gã giải quyết hòa bình.
- Vị tiền bối này, chúng ta vốn muốn đi vực ngoại giới, nhưng chợt nhớ có việc chưa làm xong, cần trở về một chuyến, đợi xong việc rồi sẽ đến nữa, thông cảm cho.
- A?
Tứ Dục Chi Chủ nghe Trương Thánh nói, cái đầu đại biểu giận vươn dài cổ gần sát mặt Trương Thánh:
- Có phải ngươi xem ta là đồ ngốc không?
Âm thanh kinh người hình thành xung kích chấn đám người Trương Thánh khí huyết sôi trào, không kiềm được muốn hộc máu.
Trương Thánh không ngờ đối phương tâm tình dao động kịch liệt như thế, vội vàng mở miệng:
- Tiền bối hiểu lầm, hiểu lầm!
Gã không thể chết ở đây, rất không đáng giá.
Tam Thế Hồn Ma thò đầu ra:
- Tứ Dục, nói nhảm làm gì, trái với quy tắc đường hầm thì ‘nói rõ’ cho họ biết.
Tứ Dục Chi Chủ đáp lại:
- Biết rồi!
Tứ Dục Chi Chủ nhìn chằm chằm đám người kia, siết chặt nắm đấm:
- He he, ‘nói rõ’ cho các ngươi biết là sẽ hiểu không thể làm trái quy tắc.
Tứ Dục Chi Chủ nói xong bước tới gần đối phương.
Rất nhanh vang lên hét:
- A!
Qua hồi lâu.
Trong đường hầm, cửa ra trạm thứ nhất thu phí.
Tam Thế Hồn Ma máy móc điều khiển:
- Làm gì chịu khổ vậy, đi đi.
Đám người Chu Tứ mặt mũi bầm dập, đối phương không muốn lấy mạng của họ, nhưng họ đã ở gần cái chết.
Trương Thánh siết chặt nắm tay, không phải tức giận mà là sợ hãi.
Người vừa rồi siêu khủng bố, tổn thương thể xác không đáng sợ, nhưng tổn thương trên tinh thần là một loại tra tấn.
Tập đoàn ba mươi hai người làm giàu.
Lâm Phàm và Chúa Tể khác nhìn cảnh tượng diễn ra trong hư không trước mắt.
Có Chúa Tể mở miệng nói:
- Hơi ác.
Người bị Phật Ma Tháp trấn áp không phải đều xấu xa, có người thích công bằng chút.
Lâm Phàm nghi hoặc hỏi:
- Ác? Các ngươi nói thế này là ác sao?
Ma Tổ cười nói:
- Ác gì, đã rất tốt rồi.
Một Chúa Tể đỉnh khác nói:
- Ài, làm gì rắc rối vậy, theo ta nghĩ không bằng trực tiếp lột sạch, cướp sạch, thứ gì đều là của chúng ta, chẳng cần rắc rối như vậy.
Lâm Phàm ngắt lời:
- Ngươi nói vậy là không đúng, chúng ta làm vậy là quang minh chính đại, hiểu không? Dùng thủ đoạn hợp pháp, thu phí hợp pháp, người ngoài biết chuyện thì tình huống là một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, người khác không nói được gì. Nếu ngươi đi cướp đồ của người khác thì có thể thoải mái lấy ra không? Đúng không nào? Đừng nghĩ chúng ta rất nhẹ nhàng, chúng ta cần ra sức người. Đường hầm không ổn định, chúng ta phải giữ gìn, có người đến gây sự thì phải đi ngăn cản họ, nên đây là lao động kiếm được.
Lâm Phàm nói như thế, các Chúa Tể đều vui vẻ nhận, rất có đạo lý.
Những Chúa Tể nói nên công bằng cũng gật đầu liên tục.
Lý do này đã thành công làm họ tin phục, nói hoàn toàn hợp lý, rất chính đáng.
Có Chúa Tể hỏi:
- Nhưng có một vấn đề, đối phương bị chúng ta thu đồ rồi, lỡ sau này bị người biết, không ai chịu đến thì làm sao?
Lâm Phàm cười nói:
- Ta đã nghĩ đến vấn đề này rồi. Chúng ta đang trong thử nghiệm, chắc chắn sẽ có rất nhiều vấn đề, về giá tiền thì chờ xem tình huống bên ngoài, nếu có người phản đối sẽ giảm giá trấn an lòng người. Cái này nói lên chúng ta không chỉ ham tài phú mà qua ý dân, biết trấn an lòng người, để bọn họ biết chúng ta đứng cùng chỗ với họ, rồi họ sẽ ủng hộ và thừa nhận lao động của chúng ta. Thấy có lý không?
Ma Tổ nhìn Lâm Phàm, nói cái quái gì? Chẳng nghe hiểu gì cả.
Cường giả Chúa Tể khác cũng không hiểu.
- Có.
- Đúng, đúng, rất có đạo lý!
- Nói không có vấn đề, ta đồng ý.
Các Chúa Tể cười toe.
Tuy không biết tiểu huynh đệ nói cái gì, nhưng cảm giác chơi rất vui, rất thú vị.