Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 1095 - Chương 1095: Sống Hay Chết Đành Xem Số Trời

Chương 1095: Sống hay chết đành xem số trời Chương 1095: Sống hay chết đành xem số trời

Cách thu phí của trạm thu phí được định ra sau khi đã tính kỹ càng.

Một phần ba.

Ba trạm thu phí bảo đảm lấy hết tài phú trên người đối phương, tuyệt đối không chừa chút gì.

Ban đầu có Chúa Tể cho rằng như vậy không được tốt, sẽ dẫn tới đối phương chống cự, nhưng hiện tại xem ra không thành vấn đề.

Tứ Dục Chi Chủ đã khiến bọn họ hiểu rõ hơn, gặp hai trạm thu phí tiếp theo mà không nộp phí thì nghênh đón bọn họ là khâu ‘thông não’.

Ý tưởng của Lâm Phàm là khiến đám người rỗng túi đi ra đường hầm. Còn về phí tổn lúc về thì hắn không tin đám người kia sẽ không tìm được tài phú ở góc nào đó trong vực ngoại giới.

Tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa, rõ ràng, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

Khi đám người Chu Tứ gặp trạm thu phí thứ hai thì mặt xám tro.

Phương Mặc tức giận răng va lách cách, tuyên bố chờ bọn họ trở lại Trường Sinh Địa sẽ cho đối phương biết tay.

Trương Thánh hối hận không kịp, đây rõ ràng là lọt vào ổ trộm cướp.

Không.

Không phải trộm cướp, là kẻ cướp hung ác hơn.

Không cam lòng thì sao? Thực lực bày ra đó, cảm giác nhỏ yếu không năng lực chiếm trọn tâm hồn.

Bọn họ cũng không biết mình làm cách nào chống chọi đi tiếp.

- Sư huynh, mất hết rồi.

Mặt Phương Mặc sưng phù, đây là bị cú đấm tình yêu của cường giả Chúa Tể để lại.

Vì Phương Mặc không chịu đựng được hành vi tàn nhẫn hơn cướp giật này nên gã phản đối, sau đó ăn đòn.

May mắn đối phương không lấy mạng của gã, xem như điểm đáng mừng duy nhất.

Mặt Chu Tứ lạnh băng không nói lời nào, sau đó tức giận nhìn về phía Trương Thánh:

- Đây là an toàn mà ngươi nói?

Trương Thánh xanh mặt nói:

- Sư huynh, cái này . . .

Cái này không thể trách gã, gã cũng rất thảm, trong trữ vật giới chỉ chứa nhiều thứ mà gã liều mạng kiếm về đã bị đối phương cướp sạch, gã biết đi đâu trút mật đắng?

Nếu không phải thực lực của Chu Tứ mạnh hơn thì Trương Thánh đã trở mặt giết đối phương rồi.

Phương Mặc táo bạo, cái tên Trương Thánh như ngòi nổ châm gã nổ tung:

- Đúng vậy! Tại ngươi! Nếu không tại ngươi thì chúng ta đã không gặp chuyện như vậy, tóm lại ngươi phải chịu trách nhiệm!

Trương Thánh sắc mặt càng ngày càng khó coi, tức giận tràn đầy trong lòng.

Lúc này còn đổ trách nhiệm lên người của gã, thật sự là khinh người quá đáng.

Tri Tri Điểu ẩn trong hư không, từ lúc đám người đi ra đường hầm là nó đã chờ sẵn.

Mặc kệ bọn họ đi nơi nào đều bị Tri Tri Điểu theo dõi.

Người xét duyệt Tri Tri Điểu bắt đầu liều mạng, vì có thể phát triển Tri Tri Điểu đến thượng giới, nếu không làm được chút chuyện nhỏ này thì mất mặt.

Thượng giới.

Lâm Phàm đã nói tu vi không đến Thế Giới cảnh thì tuyệt đối sẽ không về tông môn.

Cho nên đến bây giờ hắn vẫn chưa trở về, vì tu vi không chạm đến tiêu chuẩn như đã hứa.

Lâm Phàm cười nói:

- Như thế nào? Thu hoạch không tệ đúng chứ? Huống chi mới chỉ là đợt thứ nhất, về sau sẽ kiếm được càng nhiều.

Tập đoàn ba mươi hai người thu phí đã có chút quy mô.

Còn về phát triển tiếp theo như thế nào thì chưa cần lo.

Sự việc không giấu diếm được, phải hốt mẻ lớn trước khi bốn thế lực lớn hành động.

Nếu chống cự được bốn thế lực lớn nghiền ép thì có thể áp dụng trạm thu phí, về sau không ngừng mở rộng.

Ngẫm kỹ lại cảm giác cực ổn.

Ma Tổ gật đầu:

- Đúng là rất không tệ, với tình huống trước mắt thì thượng giới chắc chắn tranh giành vực ngoại giới, nhưng chúng ta cũng ở trong vòng xoáy, sơ sẩy một cái là dính rắc rối.

Các cường giả khác bị Phật Ma Tháp giam cầm đã lâu nhưng họ không ngốc, hiểu ý của Ma Tổ.

Vùng giao tranh chắc chắn sẽ dẫn tới phiền phức.

Một, hai người mà muốn chiếm cứ nơi này thì hoàn toàn nằm mơ.

Nhưng bọn họ có ba mươi hai người, không đúng, nên tính là ba mươi mốt người, tiểu huynh đệ tu vi quá yếu, không giúp được gì.

Bọn họ đều là cường giả Chúa Tể đỉnh, dù là người đỉnh cao bình thường cũng không đánh lại họ.

Bọn họ liên hợp lại hình thành lực lượng đã rất khủng bố, đối mặt bốn thế lực lớn cũng có sức liều mạng.

Tạm thời Lâm Phàm không suy nghĩ nhiều chuyện về sau, hắn cần đi dạo từng góc thượng giới, kiếm điểm.

Lâm Phàm tạm biệt nhóm người Ma Tổ, rời khỏi đường hầm.

Có Ma Tổ trấn thủ, dù trùm cuối đến cũng không đáng sợ, đấu trực diện cũng không sao.

Lâm Phàm nhớ đến Huyết Ma Đế, tên kia cũng xem như Chúa Tể lâu năm, yếu hơn Ma Tổ nhưng đủ sức ngang ngửa với Chúa Tể đỉnh khác.

Đáng tiếc . . .

Huyết Ma Đế bị thương hơi nặng, đã bị phế một nửa, không biết khi nào mới khỏe lại được.

Mấy ngày sau.

Thượng giới, nơi nào đó tràn ngập mùi máu tươi cực kỳ nồng.

Một con Dạ Xoa sáu cánh bay cực nhanh, tay cầm lưỡi nhọn máu lóe màu đỏ nồng đậm chém xuống bóng dáng phía dưới.

Bùm!

Nắm đấm mang theo sức mạnh khủng bố đấm tới, Dạ Xoa sáu cánh kêu thảm một tiếng, nháy mắt bị đánh nát.

Máu đen rơi đầy đất.

Điểm tăng lên.

Lâm Phàm vung cánh tay, tâm tình vui sướng:

- Nơi tốt, không ngờ còn có chỗ tốt như vậy.

Mấy hôm trước Lâm Phàm rời khỏi đường hầm tìm chỗ kiếm điểm, cuối cùng tìm tới một chỗ yêu thú tung hoành.

Lúc phát hiện nơi này, tâm tình của Lâm Phàm rất vui sướng, không nghĩ gì nhiều, trực tiếp lao vào.

Yêu thú vực ngoại giới bị Lâm Phàm tai họa nặng, hắn là người có lương tâm, biết mình không thể tiếp tục như vậy, hơi quá đáng.

Khi Lâm Phàm sắp giết một con yêu thú Thế Giới cảnh đỉnh thì nó mở miệng hỏi tại sao hắn giết nó.

Câu hỏi này làm Lâm Phàm khó trả lời.

Chẳng lẽ hắn nói chém các ngươi vì kiếm điểm?

Lâm Phàm đành bảo đơn giản là muốn giết các ngươi.

Yêu thú rất tức giận, tuyên bố đằng trước là đất của Dạ Xoa tộc, ngươi giỏi thì đi giết họ.

Lâm Phàm nghe vậy vui sướng, không ngờ có chuyện tốt như vậy.

Hắn bỏ qua nơi này, đi tìm Dạ Xoa tộc mà yêu thú nói.

Quả nhiên, yêu thú không nói sai.

Dạ Xoa tộc thật sự tồn tại, cách thật xa đã nghe mùi âm ưu mà máu tanh.

- Nếu hủy diệt toàn bộ Dạ Xoa tộc chắc sẽ lên trời luôn.

Lâm Phàm đang giết chóc ở ngoài rìa Dạ Xoa tộc, chưa vào sâu bên trong.

Bốn phía có đống xương người chất thành núi nhỏ, phía trên cắm bó đuốc chiếu sáng xung quanh, một mảnh hoang vu.

Đang lúc hắn suy nghĩ những thứ này thì hư không bên người dao động.

Một con Dạ Xoa bộ mặt dữ tợn khủng bố hung ác vọt tới.

Lâm Phàm không thèm nhìn, vỗ một chưởng tát đối phương bay xa.

Dạ Xoa lăn lông lốc dưới đất, ọc từng búng máu nhuộm đen mặt đất.

- Thành công!

Lâm Phàm tâm tình thoải mái, hắn khống chế sức mạnh, không một chưởng đập nát đối phương.

Dù sao hắn có buff sống trong sự sợ hãi của hắn, điểm sẽ tăng gấp đôi.

Lâm Phàm mở miệng nói:

- Này, mạng ngươi lớn lắm.

Dạ Xoa sợ hãi nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, không biết tại sao Dạ Xoa cực kỳ hung ác, liều mạng cũng phải chiến đấu nhưng khi nhìn Lâm Phàm thì có nỗi sợ hãi từ trong lòng tràn ra ngoài.

Tăng điểm, được gấp đôi.

Lâm Phàm nhủ thầm:

- Không tệ, khá lắm, phải khống chế tốt lực lượng, hiện tại đến xin điểm chứ không phải đến giết người.

Hắn kẹt ở Đế Thiên cảnh quá lâu, không đột phá đến Thế Giới cảnh thì có lỗi với bản thân.

Thấy Dạ Xoa sợ hãi, Lâm Phàm chợt nảy ý.

Nhờ buff khiến điểm tăng gấp đôi, nếu giết lần thứ hai thì có thêm điểm không nhỉ?

Lâm Phàm ôm thắc mắc bắt đầu hành động thực tiễn.

Bùm!

Lâm Phàm nhấc chân đạp một cái.

Điểm không tăng lên.

Lâm Phàm đã biết sẽ không có chuyện tốt như vậy:

- Xem ra là vô dụng, nếu có thêm điểm thì là được gấp ba lần rồi.

Phía sau tảng đá màu đen ở phía xa chợt có tiếng rít sắc nhọn phát ra từ Dạ Xoa toàn thân đều là xương, tiếng rít chói tai khuếch tán bốn phía.

Xung quanh rộ lên tiếng hú đáp lại.

Con Dạ Xoa thấy tận mắt hiện trường hung ác, cùng tộc bị người đánh chết.

Hành vi này là nhục nhã trong mắt Dạ Xoa.

Phành phạch!

Phành phạch!

Âm thanh trầm đục, là tiếng vỗ cánh.

Lâm Phàm ngước đầu nhìn, nửa bầu trời đều bị Dạ Xoa bao trùm.

Bắt đầu từ bốn cánh cho đến sáu cánh, Dạ Xoa đều vỗ cánh, cầm xiên cá màu đen từ phương xa bay tới.

Rậm rạp nhiều vô số kể, ít nhất cỡ ngàn vạn.

Lâm Phàm thầm nghĩ:

- Mợ nó, nhiều Dạ Xoa Đế Thiên cảnh và Thế Giới cảnh như vậy, thực lực của thế lực lớn có lẽ chỉ là một góc của núi băng.

Hắn cảm giác khả năng này rất có thể xảy ra.

Không đúng.

Không thể coi thường bốn thế lực lớn.

Phật Ma Tháp có được chín Đại Tôn, chín Đại Tôn này không phải Chúa Tể cảnh đỉnh bình thường. Nếu không thì trong thượng giới Chúa Tể rẻ như cho này làm sao vinh đăng làm bốn thế lực lớn?

Lâm Phàm lẩm bẩm:

- Thôi tạm không nghĩ nhiều, đập nát đám Dạ Xoa này chắc cũng đủ điểm.

Kiếm điểm là việc dễ dàng, chỉ cần tìm đúng chỗ thì không còn gì khó khăn.

Một con Dạ Xoa sáu cánh bay ra, trên trán có cọng lông dài màu đỏ, trang bị mang trên người tạo thành so sánh mãnh liệt với những Dạ Xoa xung quanh, sự khác nhau giữa giàu và nghèo.

Tướng lĩnh Dạ Xoa giận dữ, hai mắt đỏ ngầu lóe tia hung ác:

- Nhân loại, ngươi dám can đảm đến nơi này làm càn!?

Bùm!

Lâm Phàm nháy mắt biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện thì một tay chộp đầu tướng lĩnh Dạ Xoa, đánh ra cú đấm.

- Đừng nói nhảm, chiến đi!

Bùm!

Tướng lĩnh Dạ Xoa ăn đấm, thân thể mất kiểm soát lăn lộn, làn da mặt ngoài khô nứt nhiều vết rạn màu đỏ.

Lâm Phàm mừng rỡ:

- Không tệ, chắc chưa giết chết.

Xem ra đã có chút tiến bộ về kiểm soát lực lượng.

Tướng lĩnh Dạ Xoa bị đấm té xuống đất chưa bị buff bao phủ, rõ ràng đánh chưa đủ mạnh:

- Láo, lên cho ta!

Cường giả đỉnh nhất trong Thế Giới cảnh, cực mạnh trong cùng đẳng cấp, quả nhiên có chút cứng rắn.

Lâm Phàm không nói nhảm, đánh trước nói sau.

Bây giờ có nhiều Dạ Xoa, từ từ kiểm soát sức mạnh là hành động không thực tế.

Sống hay chết tùy số trời.

Bình Luận (0)
Comment