- Đây là cái gì?
Khi thấy rõ hình dáng thần vật được màn sáng bao bọc thì tất cả mọi người giật mình.
Sí Hoàng bị Lâm Phàm hố một phen cũng nhìn chòng chọc, hoảng sợ hỏi:
- Đây rốt cuộc là cái gì?
Mây tía lấp lánh tia sáng vàng chói lòa, khí lành phun sương tím mù mịt.
- Thiên Đình.
Lâm Phàm nhìn cảnh lạ này, nhớ Thiên Đình được miêu tả trong thần thoại thời Trái Đất. Muôn vàn ngôi sao quay quanh Thiên Đình, vô số kiến trúc cung điện vàng son lộng lẫy, uy nghiêm, thần thánh không thể xâm phạm.
Khi ngẩng đầu, Lâm Phàm trông thấy kiến trúc thường xuyên xem trên TV.
Nam Thiên Môn làm bằng lưu ly tỏa thần quang.
Ba chữ to đó đối với người khác có lẽ rất lạ lẫm nhưng Lâm Phàm nhận ra ngay.
Nếu muốn nói điểm khác biệt duy nhất nào thì đó là Thiên Đình này âm u đầy tử khí, không có chút dao động sự sống, đã thành một Thiên Đình vô chủ.
Xích Diễm Hoàng kinh hô, con mắt đỏ ngầu tràn ngập ham muốn:
- Thần vật, đây là thần vật, bí mật chung cực của Nguyên Tổ Thâm Uyên!
Nhìn thoáng qua không thể xem rõ ràng kiến trúc bí ẩn, đảo tiên san sát, mây bay thẳng lên.
Cho dù bọn họ là cường giả viễn cổ thì cũng có lòng tham lam.
Lâm Phàm thầm kinh thán:
- Quả nhiên là rất bá đạo, Thần Đình, Phật Ma Tháp gì đó so với Thiên Đình thì không bằng phân.
Tuy Lâm Phàm không ham muốn tài phú nhưng nhìn thứ này khiến hắn rục rịch.
Lâm Phàm nói:
- Các ngươi đừng nhúc nhích, đây là của bản phong chủ! Bản phong chủ muốn đưa tông môn vào đây, ai dám cướp sẽ đánh chết kẻ đó!
Giọng nói bá đạo, không thèm để ai vào mắt.
Chia gì mà chia, quyết không chia thứ này cho ai, nó phải thuộc về Viêm Hoa tông.
Xích Diễm Hoàng hừ lạnh một tiếng:
- Tiểu tử, ngươi đang nằm mơ!
Xích Diễm Hoàng đã phản ứng lại từ cơn khiếp sợ, mắt vẫn nhìn chằm chằm kiến trúc bí ẩn lơ lửng giữa không trung.
Quá mạnh.
Thật sự là quá mạnh.
Xích Diễm Hoàng cảm nhận lực lượng vĩ ngạn ẩn chứa trong đó.
Dù bên trong không có sinh linh nhưng thần vật này tuyệt đối mang theo lực lượng mạnh nhất.
Phương xa, nhóm Ma Tổ trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Ma Tổ cũng không dám tin, một miếng đá to cỡ bàn tay mà biến ra kiến trúc rộng lớn đến vậy.
Bí mật chung cực trong Nguyên Tổ Thâm Uyên khủng bố như vậy sao?
Nếu không thấy tận mắt thì Ma Tổ không dám tin.
Thế Minh mở miệng:
- Hừ, Xích Diễm Hoàng đừng nóng vội, tiểu tử này muốn thì cứ để hắn lấy. Ngươi không cảm giác rằng kiến trúc này không hoan nghênh chúng ta sao?
Khi Thiên Đình xuất hiện, Thế Minh cẩn thận cảm nhận trong kiến trúc bí ẩn toát ra lực lượng chống cự, dù cảnh giới cao như họ vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Mợ nó.
Lúc ấy bị giam trong Nguyên Tổ Thâm Uyên vì sao họ không có được thần vật như vậy.
Đế Tôn không nhịn được chộp hướng Thiên Đình:
- Để ta thử xem!
Hỗn Nguyên cảnh là cảnh giới mạnh nhất, cao hơn Chúa Tể nhất thế.
Thiên địa dung hợp, Hỗn Nguyên tự mãn lớn vô cực.
Đã là cảnh giới không còn đường để đi, nếu muốn lên cao hơn nữa thì đó là thay thế thương thiên.
Ngay khi Đế Tôn ra tay, thiên địa rung động, thần quang vàng quanh người gã chiếu rọi thiên địa. Một ảo ảnh Đại Đế hiện ra trong thần quang, với uy người đời không địch nổi đánh về phía Thiên Đình.
Người Đế Tôn bắn ra đế quang chiếu vào Thiên Đình.
Theo tình huống bình thường thì đế quang này đủ sức phá vỡ phòng ngự của Thiên Đình, cướp hết mọi thứ trong đó. Nhưng khi đế quang bắn vào Thiên Đình thì như cục đá ném vào mặt nước, nhộn nhạo từng vòng gợn sóng, sau đó dần dần tan biến.
Đế Tôn giật mình không tin được:
- Không thể nào!
Thiên Đình bộc phát thần quang, từ bên trong bắn ra luồng sáng.
Khi mọi người nhìn rõ hơn thì phát hiện một ngọc tỉ lơ lửng trên cao, muôn vàn thần quang bắn ra, sương mù màu tím quấn quanh ngọc tỉ.
Đế Tôn giật mình kêu lên:
- Nguy rồi!
Đế Tôn thầm sợ hãi, vì cảm nhận được nguy cơ trí mạng từ ngọc tỉ.
Ngọc tỉ bắn ra luồng thần quang rơi xuống người Đế Tôn.
Phụt!
Có tiếng hét thảm, Đế Tôn tóc tai bù xù, pháp tắc trong người vỡ ra từng khúc, cơ thể như đường kẽ rã rời, ọc từng ngụm máu.
Hơi thở của Đế Tôn thoáng chốc ủ rũ, không còn thế vô địch như lúc trước:
- Sao có thể kinh khủng như vậy?
Lâm Phàm thầm nghĩ khủng bố như thế không lẽ trước kia có thần tiên thật sao? Ngọc tỉ đó là Thiên Đế Ấn?
Uy một kích đúng là khủng bố, Đế Tôn suýt bị đánh chết.
Không được, nhất định phải chiếm được thứ này.
Nhóm Xích Diễm Hoàng thấy bộ dạng thê thảm của Đế Tôn thì sợ nhũn chân.
Một món thần vật thôi mà sao có uy lực khủng bố như vậy?
Xích Diễm Hoàng giơ tay nhường Lâm Phàm hàng phục kiến trúc bí ẩn:
- Tiểu tử, lên đi, ngươi giỏi thì lên.
Đế Tôn suýt bị đánh chết, con kiến Chúa Tể cảnh như ngươi thì có bản lãnh gì?
Lâm Phàm không để ý tới Xích Diễm Hoàng, hắn đang suy nghĩ một việc.
Thiên Đình có thể xuất hiện thì mấy thứ tồn tại trong thần thoại xưa như Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ cũng sẽ xuất hiện chứ?
Bí mật chung cực trong Nguyên Tổ Thâm Uyên là khiến đồ vật này trở thành hiện thực, lại xuất hiện thời đại thần thoại sao?
Kệ vậy, đã phát hiện thứ này thì phải lấy vào tay.
Lâm Phàm liếc qua bốn vị cường giả viễn cổ:
- Được rồi, các ngươi không làm được thì giải tán, xem bản phong chủ đây!
Đế Tôn kia tự rước khuất nhục, suýt bị giết chết, nếu ngoan cố làm thêm một đợt thì chỉ có nước ngồi yên chờ bị gặt.
Ma Tổ căng thẳng, tiểu tử, đừng đi, thứ này quá quỷ dị, sẽ chết người đấy.
Khi ngọc tỉ bí ẩn hiện ra, Ma Tổ cảm giác mình bị khắc chế, uy huy hoàng thấm sâu trái tim ma.
Xích Diễm Hoàng nhếch mép:
- Ha ha.
Đế Tôn tự mình tìm đường chết, suýt toi đời, khiến bọn họ biết thần vật trong Nguyên Tổ Thâm Uyên này không đơn giản như mặt ngoài, muốn lấy vào tay sẽ phải trả giá vô cùng đau đớn.
Cho đến bây giờ chưa thăm dò rõ tình huống thần vật, cũng khiến người không nhìn thấu thần vật này là thứ gì.
Đằng trước Nam Thiên Môn.
Lâm Phàm nhấc chân bước vào trong đó.
Có thể cảm nhận rõ ràng không gian xung quanh biến đổi, lực lượng bài xích rất kinh người, uy thế từ các phương hướng ập đến như dời núi lấp biển đè lên người.
- Không có cảm giác gì.
Người Lâm Phàm nhẹ hẫng, uy thế chỉ có thể hù dọa bạn nhỏ, chứ hắn thì miễn dịch bất cứ uy thế gì, không sợ hãi chút nào.
Khi bóng dáng Lâm Phàm biến mất sau Nam Thiên Môn, Xích Diễm Hoàng giật nảy mình, gã không ngờ hắn đi vào dễ dàng như vậy:
- Cái gì?
Xích Diễm Hoàng không ngồi yên. Tiểu tử đó đi vào mà không bị công kích gì, không thể nào.
Xích Diễm Hoàng cũng lao vào Nam Thiên Môn.
Tiếc rằng Xích Diễm Hoàng mới đạp chân vào thì hai đầu gối gấp khúc quỳ xuống đất, trán rịn giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.
Xích Diễm Hoàng gượng chống khó khăn đứng lên:
- Không thể nào!
Xích Diễm Hoàng chống cự một lúc thì uy áp vọt tới càng ngày càng kinh khủng, dần dần tăng mạnh.
Xích Diễm Hoàng hết hồn, như gặp quỷ:
- Ta không ngăn cản nổi?
Xích Diễm Hoàng nhanh chóng rời khỏi, rời xa phạm vi Nam Thiên Môn, thở hồng hộc.
Xích Diễm Hoàng nói:
- Tiểu tử này có vấn đề, bên trong uy áp rất mạnh, ta ngăn cản không nổi.
Thế Minh kinh sợ.
Xích Diễm Hoàng cũng không chịu nổi thì ai ngăn được?
Bọn họ đều là cường giả Hỗn Nguyên cảnh, đã đạt tới đỉnh.
Nhưng bây giờ họ bị một món thần vật ngăn cản ở bên ngoài, nói ra ngoài có ai tin?
Ma Tổ chịu phục:
- Lợi hại.
Tiểu tử đó thật sự đi vào được.
Ma Tổ không thể bước ra, gã cùng đám Chúa Tể ẩn núp, hâm mộ nhìn.
Ma Tổ chợt nhớ Lâm Phàm từng nói một câu.
Là ngươi thì mãi là của ngươi, sẽ có ngày trở lại.
Mợ nó.
Tiểu tử này tự tin vậy sao?
Không thể so sánh.
Ma Tổ không biết trong kiến trúc bí ẩn có cái gì, nhưng chắc chắn có thứ tốt, hơn nữa là đồ vật khiến người hâm mộ.
. . .
Lâm Phàm đã bị nơi này mê hoặc:
- Chỗ này rất đẹp, phải lấy vào tay, cho các sư đệ, sư muội tới đây hưởng phúc.
Đừng tưởng rằng hắn chỉ biết lực lượng, hắn cũng có mắt thẩm mỹ với cái đẹp.
Rất nhanh, Lâm Phàm ngẩng đầu lên, thấy biển hiệu tòa cung điện này.
Lăng Tiêu Điện.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Chắc đúng rồi.
Xem ra thần thoại là thật.
Thần vật trong Nguyên Tổ Thâm Uyên tụ tập vô số đồ vật, có lẽ đồ trong thần thoại là quý giá nhất.
Giờ phút này, Lâm Phàm không biết khi mình đi đến đây đã chịu đựng uy thế kinh khủng đến mức nào, bản thân hắn không bị ảnh hưởng gì nhưng không gian đã bắn ra đốm lửa, vết nứt.
Uy thế chỗ này chắc tới đỉnh rồi.
Ngai báu phía trước đập vào mắt hắn.
Ngai báu rực rỡ sắc vàng như ngọn lửa bùng cháy, hai bên trái phải sau lưng ghế là hai cây cột rồng bay dựng thẳng, rồng thần màu vàng quấn quanh cây cột hệt như vật sống.
Giữa hai cây cột rồng bay lên là một tấm gương hình tròn, phần viền như lửa màu vàng rực cháy, mặt gương có màu xanh biếc, xanh mơn mởn.
Khi Lâm Phàm đứng phía dưới nhìn ngai báu thì cảm giác mình trở nên nhỏ bé như một hạt bụi.
- A, sao cảm giác như ngai báu đang kêu gọi mình? Muốn mình ngồi lên? Đã vậy thì ngồi thử coi sao.
Lâm Phàm bước hướng ngai báu, ngai báu tỏa ra lực lượng khủng bố đến cực hạn đẩy hắn ra, muốn cho tên chết tiệt này nhanh chóng biến mất, đừng làm bẩn nơi này.
Tiếc rằng uy thế lực lượng cỡ đó vô dụng với Lâm Phàm.
Bên ngoài.
Nhóm Xích Diễm Hoàng nóng ruột nóng gan, không biết bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Ngay lúc này, một bóng dáng hiện ra trong hư không, chớp mắt lao vào Thiên Đình.
Xích Diễm Hoàng giật mình kêu lên:
- Ai vậy?
Kẻ nào đi vào? Sao con kiến khác vào được mà bọn họ là cường giả viễn cổ thì không thể vào?
Chuyện gì đây?
- Ta không tin!
Xích Diễm Hoàng lại xông về phía Nam Thiên Môn, nhưng khi áp sát thì lại bị uy thế ập đến đè lên người, không thể cưỡng lại cảm giác này.
Xích Diễm Hoàng bị đè ép hộc máu, chật vật lăn ra.
Trong Lăng Tiêu Điện.
Lâm Phàm sửa sang vạt áo, đứng trước ngai báu, hắn nhìn xuống phía dưới, ho nhẹ một tiếng:
- Ta ngồi.
Bỗng có tiếng quát giận dữ cất lên:
- Cách xa ngai báu của ta!