Lâm Phàm vốn tưởng uy áp bài xích của Thiên Đình sẽ ngăn chặn cả cường giả Hỗn Nguyên cảnh, không ngờ có một người hơi thở khá quen thuộc đi vào.
Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên.
Lúc này, Dục Cửu Nguyên sắc mặt rất khó coi, như trông thấy có người muốn cướp báu vật quý giá nhất của mình.
Lâm Phàm nghi hoặc hỏi:
- Sao ngươi vào được?
Hắn nhất định sẽ ngồi lên ngai báu, thứ đã xem trọng thì không lý nào từ bỏ được, thậm chí phải lớn tiếng nói với đối phương rằng: Ta đã chọn chỗ ngồi này, ta tuyên bố dù Thiên Đế sống lại cũng vô dụng.
Dục Cửu Nguyên nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm:
- Nó là của ta, ta là chủ nhân nơi này, ngai báu đương nhiên thuộc về ta.
Khi Nguyên Tổ Thâm Uyên phun trào thần vật, Dục Cửu Nguyên cảm giác sâu trong lòng có giọng nói kêu gọi mình.
Trở về!
Trở về!
Âm thanh kia càng ngày càng to, cuối cùng diễn biến thành tiếng vọng trong đầu y.
Dục Cửu Nguyên cảm nhận phương xa tít có lực lượng lôi kéo mình, cuối cùng y đến đây.
Khi thấy thần vật này thì lòng Dục Cửu Nguyên rạo rực.
Cơ duyên tới rồi, cơ duyên của riêng Dục Cửu Nguyên này đã tới.
Lâm Phàm thầm nghĩ trong Thiên Đình có uy áp, dù là cường giả Hỗn Nguyên cảnh cũng bị từ chối ở ngoài cửa, cưỡng ép xâm nhập sẽ chịu khổ.
Dục Cửu Nguyên có năng lực gì tiến vào Thiên Đình?
Người này thật sự có duyên với Thiên Đình?
Theo Lâm Phàm biết thì có đồ vật tuy là vật vô chủ nhưng trong vô hình tự chọn chủ nhân.
Thiên Đình xuất hiện từ trong Nguyên Tổ Thâm Uyên, nó ngăn cản người khác đi vào chắc vì tìm kiếm chủ nhân mới cho mình.
Hiện tại xem ra Dục Cửu Nguyên được Thiên Đình đặc biệt lựa chọn.
Tâm tình của Lâm Phàm rất tệ:
- Phẩm vị của Thiên Đình hơi kém, bản phong chủ hoàn mỹ như vậy đang ở đây mà không chọn bản phong chủ, đi chọn Dục Cửu Nguyên, không nể mặt gì hết.
Lâm Phàm hết ham muốn Thiên Đình, thứ chênh lệch phẩm vị thì chẳng cao cấp gì.
Dục Cửu Nguyên tức giận quát:
- Ngươi còn không mau đi xuống, đây là vị trí của ta!
Trong lòng Dục Cửu Nguyên cảm giác liên kết với Thiên Đình, thần vật này đã xem y như chủ sở hữu dự bị. Tuy y chưa biết thần vật này là cái gì, nhưng y hiểu rằng tòa cung điện này không phải bình thường, dù ở thời vạn cổ cũng thuộc loại cực kỳ quan trọng.
Lâm Phàm mặc kệ:
- Không được, là của bản phong chủ.
Không cần biết Thiên Đình chọn ai làm chủ nhân, hắn đã đến đây thì phải ngồi lên, kẻ nào ngăn cản hắn đều vô dụng.
Dục Cửu Nguyên tức giận quát:
- Làm càn, ta là chủ nhân nơi này, ngươi cút xuống cho ta! Thần vật không thừa nhận ngươi, dù ngươi ngồi lên thì sao? Cuối cùng vẫn là của ta! Ngươi xuống ngay!
Dục Cửu Nguyên hét xong bỗng rùng mình, cúi đầu, trước ngực thủng một lỗ, khóe môi chảy máu.
Dục Cửu Nguyên khó tin nhìn Lâm Phàm:
- Ngươi . . .
Lâm Phàm một đấm đánh xuyên lồng ngực Dục Cửu Nguyên:
- Bản phong chủ đánh chết ngươi rồi thì Thiên Đình không thuộc về ngươi, giải quyết sự việc rất đơn giản.
Lâm Phàm vung tay ném xác chết Dục Cửu Nguyên sang một bên.
Trước kia hắn đấu ngang tài ngang sức với y, còn bây giờ thì . . . bấm nút biến!
Hắn đã đạt tới Chúa Tể cảnh, cỡ như Dục Cửu Nguyên ở trước mặt hắn chỉ cần một đấm chết tươi.
Lâm Phàm quay về trước ngai báu, rồi chợt ngoái đầu nhìn vì không nghe tiếng chuông báo.
- A?
Lâm Phàm hoang mang, chuyện gì đây? Dục Cửu Nguyên vẫn chưa chết?
Khi hắn nhìn xác chết của Dục Cửu Nguyên, phát hiện vết thương phần ngực bị một khí thể màu tím dần chữa khỏi, y vẫn còn sống.
Dục Cửu Nguyên mở mắt ra, tức giận nhìn Lâm Phàm:
- Khốn kiếp, đồ khốn!
Dục Cửu Nguyên nhìn tình hình bản thân, cười phá lên:
- Ha ha ha! Không ngờ thần vật này mạnh như vậy, ta ở đây sẽ bất diệt!
Lâm Phàm khen ngợi Thiên Đình:
- Đúng là hơi thú vị.
Xem ra hắn suy nghĩ quá đơn giản, diệu dụng của Thiên Đình khá thú vị.
Ngai báu sau lưng vàng son lộng lẫy, như mặt trời đốt cháy, ngồi lên chắc sẽ có cảm giác rất tuyệt.
Dục Cửu Nguyên thấy Lâm Phàm muốn ngồi xuống thì quát lớn:
- Ngươi xuống cho ta!
Y thật sự tức giận, mọi thứ ở đây đều là của y vậy mà có người nhanh hơn y một bước mạnh mẽ cướp giật, quá đáng hết sức.
Trong tiếng gầm giận dữ của Dục Cửu Nguyên, uy thế càng khủng bố hơn từ bốn phương tám hướng ập đến nghiền ép Lâm Phàm.
Uy thế này ngưng tụ uy vô thượng của Thiên Đình, dù là cường giả Hỗn Nguyên cảnh cũng sẽ bị uy thế khủng bố làm bị thương nặng đến chết.
Nông dân xoay người làm bá hộ là câu hình dung dành cho Dục Cửu Nguyên.
Có lẽ không cần điên cuồng tu luyện, khi cơ duyên đến thì chớp mắt trở thành tồn tại đỉnh cao.
Dục Cửu Nguyên tự nhiên biết rõ đạo lý này, cho nên y nóng ruột nóng gan, nôn nóng muốn đánh người.
Tiểu tử này có thù với y hay sao? Vì sao mỗi lần đều làm hỏng chuyện tốt của y?
Thần vật cường đại như thế chủ động nhận y làm chủ, khiến trái tim của y suýt rớt khỏi lồng ngực.
Chỉ cần hoàn toàn khống chế thần vật này thì Dục Cửu Nguyên chắc chắn mình sẽ cường đại đến trình độ khiến bất cứ ai đều sợ hãi.
Nhưng vào lúc này.
Dục Cửu Nguyên trừng muốn rách mí mắt.
Tiểu tử này ngồi xuống.
Lâm Phàm đặt mông ngồi tại trên ngai báu, cảm giác rất huyền diệu, đầu óc minh mẫn, các góc Thiên Đình hiện rõ trong óc.
Nhưng loại cảm giác này rất ngắn ngủi, hai con rồng vàng hiện ra trong đầu hắn, chúng nó gầm rống tấn công sâu trong não, muốn phá tan thần niệm của hắn.
Tiếc rằng Lâm Phàm miễn dịch tất cả uy áp và tổn thương tinh thần, hai con rồng vàng thoáng chốc biến mất hút.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Vẫn không thể nào khống chế, nhận chủ bá đạo như vậy sao?
Ngồi trên ngai báu cho hắn cảm giác khống chế nguyên Thiên Đình, nhưng cảm giác quá ngắn ngủi.
Có lẽ Thiên Đình biết Lâm Phàm không phải chủ nhân mà nó lựa chọn nên cố gắng chống cự, muốn hủy diệt hắn.
Khi Dục Cửu Nguyên thấy Lâm Phàm ngồi xuống Thiên Đình thì y nổi điên, nhưng xem đối phương không có biến đổi nào thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dục Cửu Nguyên bàn điều kiện với Lâm Phàm:
- Ha ha ha! Ta nói rồi mà, ngươi không phải chủ nhân nơi này, ngươi không được tuyển chọn, dù cưỡng ép ngồi trên ngai báu thì sao? Ngươi vẫn chỉ là người ngoài. Rời khỏi đây, chuyện giữa ngươi và ta sẽ xóa bỏ, từ đây không ai trêu vào ai, thấy sao?
Dục Cửu Nguyên nôn nóng muốn ngồi trên ngai báu, hoàn toàn khống chế Thiên Đình.
Khi đó Phật Ma Tháp, Thần Đình, đám cường giả viễn cổ gì đó đều cút hết cho bản đế, tất cả sẽ quỳ rạp dưới chân y.
Tưởng tượng tương lai tốt đẹp đó là máu trong người Dục Cửu Nguyên sôi trào.
- Ngươi câm miệng lại! Bản phong chủ không tin người được Thiên Đình chọn làm chủ nhân như ngươi còn bị bản phong chủ đập dẹp thì Thiên Đình có thể chống cự nổi không?
Lâm Phàm thật sự không tin, hắn chưa từng thấy kiến trúc nào phách lối như vậy.
Rồng vàng muốn phá tan thần thức của Lâm Phàm nhưng không được, sau đó ngọc tỉ hiện ra, đó là ngọc tỉ đè cường giả viễn cổ hộc máu. Ngọc tỉ lơ lửng giữa trời, đè ép Lâm Phàm.
Nhưng ngọc tỉ không phải vật thể công kích mà là tinh thần công kích, chắc nó sợ làm hư ngai báu.
Tiếc rằng tinh thần công kích kiểu gì đều vô hiệu với Lâm Phàm.
Lâm Phàm không nhìn ngọc tỉ, hắn đang nghĩ cách.
Nhỏ máu nhận thân?
Không đúng.
Nhỏ máu nhận chủ.
Hắn không chần chừ, nhỏ máu xuống ghế, không chút phản ứng.
Lâm Phàm khó chịu chửi thầm:
- Thiên Đình ơi là Thiên Đình, ngươi khiến bản phong chủ thất vọng, nói sao thì chúng ta coi như cùng một mảnh thiên địa, giờ lại nhận người khác làm chủ, hoàn toàn không để ý tới tình nghĩa của chúng ta, vậy thì cần ngươi làm chi nữa?
Dục Cửu Nguyên chờ đợi, tiểu tử này dùng hết thủ đoạn vẫn không thể khiến Thiên Đình nhận chủ, y thầm thở phào.
Bí mật của Nguyên Tổ Thâm Uyên quá xa xôi khỏi tầm tay Dục Cửu Nguyên, những cường giả viễn cổ là tồn tại cao cả không thể với tới.
Thời đại của Dục Cửu Nguyên đã sớm kết thúc, hoặc nên nói thời đại của tất cả Chúa Tể đã chấm dứt, quay về thời kỳ viễn cổ đỉnh cao.
Dù Dục Cửu Nguyên mưu đồ thiên địa nhưng vì thực lực của bản thân nên luôn vấp phải chướng ngại, không thể làm theo ý muốn.
Giờ thì khác rồi, thần vật xuất hiện và chỉ dẫn cho Dục Cửu Nguyên trông thấy hy vọng, thấy hy vọng khiêu chiến, thậm chí áp chế cường giả viễn cổ.
Dục Cửu Nguyên giật mình kêu lên:
- Ngươi làm gì?
Y thấy tên kia hơi kỳ kỳ.
Mợ nó, đang cầm cái gì vậy?
Rìu?
Kiếm?
Trời ạ, tên này rốt cuộc muốn làm gì!?
Bùm!
Lâm Phàm bỗng giơ cao rìu chém xuống ngai báu.
Dục Cửu Nguyên hét lên, trợn to sắp rách mí mắt, tròng mắt đầy tơ máu:
- Đừng!
Đây là cơ duyên của y, tên kia không thể quá đáng như vậy!
Dục Cửu Nguyên lao về phía Lâm Phàm, bất chấp mình có đánh lại tiểu tử này không.
Ầm!
Đất rung núi chuyển.
Thiên Đình rung rinh. Lâm Phàm quay đầu đấm xuyên qua Dục Cửu Nguyên.
Dục Cửu Nguyên nằm dưới đất, mắt trân trân nhìn Lâm Phàm, trong ánh mắt tuyệt vọng chất chứa bi thương.
Vì sao sẽ như vậy?
Rìu chém xuống ngai báu không để lại vết tích, rất cứng rắn, nhưng vách tường xung quanh dần nứt nẻ. Về độ cứng thì ngai báu cứng hơn nhiều.
Hai thanh kiếm trong Tam Hoàng kiếm đã dung hợp đá quý, Lâm Phàm một tay cầm một thanh chém mạnh vào ngai báu.
- Quá đáng, rất quá đáng! Bản phong chủ ngồi lên nhưng ngươi không nhận chủ, đây là xem thường người, xem thường người thì phải chém chết ngươi!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Sóng trùng kích va chạm, Thiên Đình lại rung lắc bần bật không ngừng.
Trường kiếm và ngai báu va chạm bộc phát ra uy thế cực hạn, xung lực ngược mạnh đáng sợ.
Qua hồi lâu.
Ngai báu không thay đổi, đang lúc Lâm Phàm bất đắc dĩ thì có tiếng lạch cạch trong trẻo, một góc ngai báu vỡ miếng nhỏ.
Lâm Phàm mừng rỡ, xem ra vẫn có hiệu quả:
- A?
Dục Cửu Nguyên là chủ nhân được Thiên Đình chọn lựa, tuy chưa thể khống chế Thiên Đình nhưng lực lượng trong Thiên Đình tu bổ thân thể của y, khiến y hồi sinh.
Dục Cửu Nguyên nhìn một góc ngai báu vỡ, đau lòng tuyệt vọng.
- Khốn kiếp, ngươi không thể quá đáng như vậy! Ngươi không chiếm được thì cũng không cho người khác có được sao?
Dục Cửu Nguyên trơ mắt nhìn ngai báu sắp bị chặt nát, lòng nhỏ máu.
Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên, từng tự nhận mình là không có địch thủ trên đời, nhưng sự việc phát triển về sau khiến y hiểu ra cường giả càng lúc càng nhiều ra, y chỉ là một góc hèn mọn.
Bây giờ hy vọng trở lại đỉnh ngay trước mắt nhưng sắp bị đối phương phá hỏng, nếu không còn cơ hội thì đời này đến chết cũng đừng mơ nữa.
Dục Cửu Nguyên không cam lòng, y muốn lên đến vị trí đỉnh kia.
Bùm!
Dục Cửu Nguyên quỳ trên mặt đất:
- Dừng tay, ta van cầu ngươi dừng tay, cho ta cơ hội lần này được không? Ta thề sau này sẽ thần phục ngươi, cho ta trở lại đỉnh cao đi, ta không muốn làm cá nằm trên thớt mặc người tùng xẻo!