- Địch Địch, ta muốn ngươi tập trung mọi người tháo dỡ cái Chiến Thuyền này ra, nghiên cứu kỹ thuật hạch tâm ở trong đó, cuối cùng chế tạo ra Chiến Thuyền của riêng mình, có khó khăn gì không?
Hắn vẫn rất tin tưởng những Địa Linh này.
Địch Địch đang đi tới đi lui ở trong Chiến Thuyền, nghe được Lâm Phàm hỏi thăm, lập tức nhảy lên boong thuyền.
- CHủ nhân, chuyện này không thành vấn đề, Địa Linh tộc chúng ta là thông minh nhất.
- Đồ nhi, Chiến Thuyền lớn như vậy, bị phát hiện thì cũng không tốt. Có lẽ chúng ta vẫn nên ẩn nấp một chút.
Thiên Tu đưa tay. Chiến Thuyền Huyễn Sí vậy mà từ từ nhỏ dần.
- Thủ đoạn này của lão sư thật là quá lợi hại.
Lâm Phàm sợ hãi than thở.
Thiên Tu cười, nói:
- Chờ đến sau khi ngươi đột phá Bán Thần cảnh, ngươi sẽ biết rất nhiều diệu dụng của Bán Thần cảnh. Loại thủ đoạn này nhìn thì lợi hại nhưng thực ra chỉ là cô đọng bản thể vật chất của Chiến Thuyền lại mà thôi, cũng sẽ không cải biến hạch tâm bên trong Chiến Thuyền.
- Thì ra là thế.
Lâm Phàm gật đầu. Hắn hiểu được, nguyên lý rất đơn giản.
Đúng lúc này, hai người đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía phương xa.
- Hazz. Phiền phức tới rồi.
Thiên Tu bình tĩnh cảm thán nói.
- Lão sư,người có nghĩ được biện pháp gì hay không?
Lâm Phàm hỏi. Hắn biết Thánh Đường tông khẳng định sẽ đến, nếu như không đến, vậy thì mới thật là chuyện lạ. Chỉ là khí tức từ phương xa truyền lại thì có chút lạ, giống như không chỉ có người của Thánh Đường tông.
- Đồ nhi, vi sư vẫn chưa nghĩ được biện pháp nhưng thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Ngươi không cần lo lắng, vi sư cũng muốn xem bọn họ định làm gì. Đến lúc đó, đang từ từ ứng phó.
Thiên Tu cười nói giống như là không có đặt chuyện này ở trong lòng.
- Đó chính là không có biện pháp sao? Được rồi, dù sao chúng ta cũng không làm. Nếu bọn họ dám vu oan hãm hại, chúng ta cũng tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Dù sao, ta chính là người chính nghĩa nhất của Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm nghiêm túc nói. Hắn đã nghĩ kỹ, tuyệt đối không thể để người ta giội nước bẩn.
- Ừm. Việc này đúng là như thế. Đồ nhi đi thôi, theo vi sư đi chiếu cố bọn họ.
Thiên Tu cười nói. Đồ đệ này của ông thật đúng là biết gây chuyện, bình thường cũng đều không có việc nhỏ. Nhưng thực sư thì từ sau khi nhận đồ đệ này, ông cũng vui vẻ hơn nhiều.
Phương xa, uy áp ngập trời gần như đã ngưng tụ thành thực chất. Cường giả Bán Thần cảnh giáng lâm, hơn nữa còn không chỉ một vị, uy áp ngưng tụ thành có thể nói là kinh thiên động địa.
Cho dù là người đứng ở xa trăm dặm đều có thể cảm giác như là có ngọn núi lớn đè ở trong lòng.
Đệ tử Viêm Hoa tông ngẩng đầu nhìn phương xa, trong lòng trầm xuống. Uy thế từ phương xa truyền tới, trùng điệp ép ở trên người bọn họ.
Khi hai người Lâm Phàm cùng Thiên Tu bay lên trên không trung, một màn sáng vô hình, nhanh chóng bao phủ Viêm Hoa tông, ngăn cản uy thế kia.
- Tham kiến trưởng lão, Lâm sư huynh.
- Các vị sư đệ, các sư muội đứng xa một chút. Có mấy lão bất tử Bán Thần cảnh tới đó.
Lâm Phàm bình tĩnh nói.
Khi nghe nói là có mấy vị cường giả Bán Thần cảnh đến đây, trong lòng đông đảo đệ tử run lên rồi lập tức hiểu ra. Đây là người của Thánh Đường tông đến, là đến tìm Lâm sư huynh hưng sư vấn tội.
Mặc dù bọn họ cực kỳ hưng phấn với hành động vĩ đại của Lâm sư huynh, nhưng nghĩ lại cũng phải lo lắng cho Lâm sư huynh.
Đối bọn họ , cường giả Bán Thần cảnh là một tồn tại kinh khủng, cao không thể chạm.
Một ánh mắt của Bán Thần cảnh có thể biến bọn họ thành mảnh vỡ.
- Mấy vị tới thì tới, cần gì phải làm ra trận thế bực này đâu.
Thiên Tu mở miệng. Tiếng nói hóa thành sóng âm, lan truyền về phương xa.
Tất cả trưởng lão trong tông môn xuất hiện, ngay cả tông chủ đã thật lâu chưa hề đi ra, cũng đi ra chỗ sâu trong tông môn, muốn đi tới.
- Các ngươi đừng tới đây. Nơi này giao cho lão phu cùng đồ nhi là được. Các ngươi tới cũng không có tác dụng gì.
Thiên Tu nói, ngăn đám người đang lao tới.
Có trưởng lão không nhịn được muốn thổ huyết, bước chân lùi về, lời này quá đả thương người, thật sự là làm cho người ta cảm thấy rất đau đớn.
Tới cũng không có tác dụng gì.
Tuy nói sự thực đúng là như thế nhưng Thiên Tu ngươi cũng không thể nói thẳng như vậy chứ.
Chúng ta còn biết xấu hổ mà ngươi biết hay không.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, người tới có khí thế hung hung, không đơn giản.
- Đồ nhi, ngươi hãy nói thật với vi sư, trong đám Bán Thần sắp tới thì ngươi có thể đánh mấy người?
Thiên Tu hỏi.
Lâm Phàm giơ bàn tay lên, không nói gì.
- Năm người hay sao?
Thiên Tu ngây người, cảm giác đồ nhi của mình có chút phách lối.
- Lão sư, ngài không nên xem thường đồ nhi. Ý của con là một bàn tay có thể toàn diệt đám người kia.
Lâm Phàm thản nhiên nói. Mặc dù hơi cường điệu quá nhưng ý tứ cũng kém không nhiều.
- Tốt. Vi sư minh bạch. Nghe ngươi nói thế, trong lòng vi sư cũng nắm chắc.
Thiên Tu cười, giống như sau khi nghe được lời này của Lâm Phàm giống như ăn một viên thuốc an thần vậy.
Người còn chưa tới, thanh âm cũng đã truyền lại.
- Thiên Tu, đồ nhi của ngươi cướp đoạt hiểm địa của Thánh Đường tông ta, thật sự là khinh người quá đáng. Hôm nay, nếu ngươi không cho chúng ta một lời giải thích hợp lý thì ngươi cũng đừng trách tông ta không nể mặt mũi.
Thanh âm cuốn tới từ phương xa tạo thành sóng âm cuồn cuộn. Nếu như không phải Viêm Hoa tông đã thiết hạ phòng ngự thì âm thanh này có thể khiến cho đệ tử bình thường thổ huyết mà phế bỏ.
- Thiên Tu, đồ nhi của ngươi diệt sát Thẩm Phán Sát Ma của tông ta. Hôm nay, ngươi nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng.
Đúng lúc này, thanh âm của vị cường giả Bán Thần cảnh của La Sát tông kia cũng truyền lại mà tới.
Thiên Tu thở dài. Đám người này đã nói rõ là đến tìm đồ nhi của mình để gây phiền phức, thân là lão sư, ông có thể ngồi yên hay sao?
Nhưng mà, tại sao Hải Thần tông, Nhật Chiếu tông, Âm Dương tông lại không có ai đến?
Ngẫm lại cũng hiểu ra, không có cường giả Bán Thần cảnh thì đến cái rắm, tới cũng là pháo hôi. Cử chỉ này đích thật là sáng suốt.
Lúc này, Lâm Phàm tiến lên một bước, hừ lạnh:
- Muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do. Lâm Phàm ta ở chỗ này chờ các ngươi đến đây. Ta ngược lại muốn xem xem, các ngươi muốn hãm hại ta đến khi nào. Lâm Phàm ta là người đầu đội trời chân đạp đất, là người chính nghĩa, nếu như bị dăm ba câu vu hãm của các ngươi ép thành có tội danh, vậy thì thật là thiên địa khó chứa.
Vừa dứt lời, thiên địa vang lên một tiếng nổ lớn, sấm sét đùng đoàng.
Lâm Phàm liếc xéo thiên địa, ông trời lần này thật là không nể mặt mũi, ta cũng đâu có thề thốt gì.
- Hừ!
Đáp lại lời của Lâm Phàm chỉ có một tiếng hừ lạnh, hiển nhiên là biểu thị bất mãn đối với hắn.
Chỗ sâu trong tông môn.
Hỏa Dung gấp đến độ đi vòng quanh.
- Phải làm sao mới ổn đây? Thánh Đường tông, La Sát tông đều có Bán Thần đến đây, Viêm Hoa tông ta làm sao mới có thể ngăn cản.
Cát Luyện trưởng lão bất mãn nói:
- Đều là tiểu tử kia gây họa, nếu như không phải tại hắn thì sao có chuyện như vậy xảy ra.
- Cát Luyện sư đệ, lời này của ngươi không ổn.
Hỏa Dung nói.
- Có gì không ổn, rõ ràng chính là như vậy.
Các trưởng lão cũng ồn ào trò chuyện, hiển nhiên biểu thị vô lực đối với chuyện này.
- Chớ ồn ào, đầu của lão tử đều bị các ngươi làm ầm ỹ đến phát điên rồi.
Lúc này, tông chủ vốn im lặng từ đầu đến giờ cũng không thể nhịn được nữa mà bạo phát.
Mà trong chốc lát, đại điện hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả trưởng lão đều choáng váng nhìn về tông chủ sư huynh, ngay cả Hỏa Dung cũng là như thế. Hắn không dám tin tưởng, hình như đây là lần đầu tiên hắn nghe được tông chủ sư huynh phát nổ nói tục.
- Cát Luyện, ngươi đừng nói nữa. Tất cả mọi người đều là đệ tử của tông ta. Tại sao khi Thánh Đường tông bị thua thiệt trong tay bọn họ, ngươi là người vui vẻ nhất, hiện tại Bán Thần cảnh của Thánh Đường tông tới, ngươi lại muốn phủi sạch quan hệ, đẩy hết trách nhiệm lên người Lâm Phàm. Tại sao bây giờ ngươi lại trở thành người như này.
Tông chủ khiển trách, sau khi nói xong, còn nhẹ nhàng thở ra, tựa như là đã trút được hết tâm sự đọng lại trong nhiều năm qua.
- Sư... Sư huynh, đừng nóng giận.
Cát Luyện sợ hai nói. Qua nhiều năm như vậy, đây còn lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy sư huynh nổi bão. Năm đó sư huynh muốn làm tông chủ, hắn là người đầu tiên đồng ý. Đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn một mực trung thành với sư huynh, cho nên bây giờ bị sư huynh mắng làm tâm tình của hắn có chút khổ sở.
- Im miệng.
Tông chủ trừng mắt với Cát Luyện.
- Nha!
Cát Luyện không nói thêm gì nữa mà lui về, núp ở một góc, trông có chút đáng thương.
Lúc này, lần lượt từng bóng người xuất hiện ở trong hư không.
- Thần Trật, Lôi Đình, Hỗn Loạn, Chế Tài. Không ngờ là bốn vị Quân Chủ đường xa mà đến, không có từ xa tiếp đón, lão phu thất lễ.
Thiên Tu cười nói.
- Ai nha, Bán Thần Dạ Ma của La Sát tông cũng tới, thật đúng là khách quý, khách quý.
- Thiên Tu, đừng nói những chuyện vô dụng này, giao hắn ra đây.
Quân Chủ Lôi Đình chỉ vào Lâm Phàm, phẫn nộ quát.
Lần này Lâm Phàm hại hắn quá thảm. Cho dù là hung hăng trấn áp Lâm Phàm mấy trăm năm cũng khó mà xả được cơn hận trong lòng hắn.
- Bốn vị Quân Chủ, các ngươi tìm ta có chuyện gì? Ta giống như chưa từng thấy qua các ngươi?
Lâm Phàm nghi ngờ hỏi.
- Giả vờ đi! Ngươi cứ tiếp tục giả vờ đi. Ai mà không biết những việc ngươi làm tại Thánh Đường tông. Ngươi nghĩ chúng ta là mù lòa hay sao?
Quân Chủ Thần Trật cũng không ngờ gia hỏa này lại vô sỉ như vậy, vậy mà giả vờ ngây ngốc, giả vờ không biết bọn họ.
- Thánh Đường tông là sao? Ta đến Thánh Đường tông bao giờ? Bốn vị Quân Chủ, các ngươi cũng không thể vu hãm ta. Bất kể như thế nào, ta cũng đường đường là phong chủ của Vô Địch phong. Các ngươi muốn nói chuyện thì phải phụ trách với lời nói của mình.
Lâm Phàm nghiêm nghị nói, không hề tỏ ra nhượng bộ, ngược lại lộ vẻ quang minh chính đại.
- Lâm Phàm, vậy việc ngươi giết Thẩm Phán Sát Ma của La Sát tông ta thì sao? Ngươi giải thích đi?.
Bán Thần Dạ Ma nghiêm nghị nói. Khí thế trên người hắn giống như có tùy thời chuẩn bị tác chiến.
Đồng thời, khí tức này có chút âm trầm.
Lâm Phàm nhíu mày, nói:
- Sát Ma là ai vậy? Bản phong chủ không biết. Này, ngươi nói chuyện phải có chứng cứ, không có chứng cứ thì cũng đừng nói lung tung. Ngươi nghĩ bản phong chủ là người dễ ức hiếp sao?
- Ngươi...
Bán Thần Dạ Ma nổi giận, quát:
- Thẩm Phán Sát Ma của Thiên Tông điện chính là đệ tử của tông ta. Đông đảo Thẩm Phán, Phán Quyết của Thiên Tông điện đều nhìn thấy tận mắt. Ngươi còn không thừa nhận hay sao.
- Ngươi thật đúng là có vấn đề. Vừa mới nói hắn là đệ tử của La Sát tông, vậy mà bây giờ lại nói hắn là Thẩm Phán của Thiên Tông điện, đúng là khiến ta không biết đường nào mà lần. Nếu ta thật sự giết hắn thì tại sao Thiên Tông điện không tìm ta để gây phiền phức? Đừng tưởng rằng ngươi là Bán Thần thì được quyền ăn nói lung tung. Bản phong chủ muốn giết ngươi thì cũng dễ như là làm thịt heo, chỉ là tốn thêm chút thời gian mà thôi.
- Đang yên đang lành, ngươi mò đến đây làm gì?Chẳng lẽ người khác tới nên ngươi cũng tới. Muốn chứng minh bản phong chủ giết đệ tử của La Sát tông thì trước tiên ngươi phải đi Thiên Tông điện kéo thêm mấy người tới làm chứng đã.
Lâm Phàm nhanh chóng khoát tay, không hề nể tình. Bán Thần cảnh mà thôi, cũng không phải thần linh, sao hắn phải sợ?
Các đệ tử của Viêm Hoa tông đợi ở nơi đó, nhìn lên hư không mà choáng váng. Bọn họ đã bị lời nói của Lâm sư huynh làm cho kinh hãi đến mức máu tươi sôi trào.
Quá mẹ nó bá khí.
Đây chính là Lâm sư huynh trong suy nghĩ của bọn họ.
Đối mặt với cường giả Bán Thần cảnh chất vấn mà cũng không hề sợ hãi, thậm chí còn giống như không hề để đối phương vào mắt.
Thống khoái.
- Ngươi...
Dạ Ma giận dữ, sắc mặt ửng hồng. Hắn hận không thể chặt tiểu tử ở trước mặt này thành vài đoạn.
- Bán Thần Dạ Ma, có lẽ ngươi vẫn nên đến Thiên Tông điện tìm vài người làm chứng đến đây đi. Viêm Hoa tông ta mặc dù yếu nhưng cũng không cho phép bất luận kẻ nào nói xấu. Nếu như việc này là thật, Thiên Tông điện làm sao có thể từ bỏ ý đồ, dù sao đây chính là Thẩm Phán của Thiên Tông điện.
Thiên Tu ra mặt mở miệng nói.
Bán Thần Dạ Ma bị tức đến độ toàn thân phát run, nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, hét to:
- Càn rỡ ...
- Ừm. Ta liền càn rỡ thì làm sao? Tranh thủ thời gian tránh ra một bên đi! Đừng lãng phí thời gian để bản phong chủ giằng co cùng Thánh Đường tông! Chết một Thẩm Phán thôi mà đã phẫn nộ giống như này, ngày nào đó bản phong chủ có thời gian rảnh, ta sẽ đến bưng tổng bộ của La Sát tông ngươi. Đến lúc đó, liệu ngươi có thể ngươi tức chết hay không?
Lâm Phàm trong lòng cười. Đã chơi thì phải chơi như vậy mới vậy. Nhưng mà trong lòng hắn vẫn cảm thấy tiếc nuối bởi vì cảm giác áp bách kia rốt cuộc khó mà tìm về.
Cảm giác bất lực khi đối mặt cường giả thật sự đã một đi không trở lại. Bây giờ, cho dù tất cả những Bán Thần ở trước mắt này đồng thời ra tay thì hắn cũng không có cảm giác áp lực.
Chuyện này thật sự khiến cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn chỉ hy vọng tạm thời không đột phá, để mình có thể tìm kiếm được cảm giác áp lực của trước kia. Nhưng bây giờ xem ra, viện này cũng không dễ dàng như vậy.
Cảm giác tự mãn một mực tồn tại sẽ bất lợi đối với con đường tu hành sau này.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, thở dài.
Cho đến bây giờ, hắn mới hiểu được điều này, chỉ là lúc hiểu ra thì đã quá muộn.
Tu vi đề thăng quá nhanh khiến cho hắn không được thể nghiệm cảm giác là một người yếu nữa rồi.