Người dịch: Nguyễn Khiêm
- Đồ nhi, ngươi thế nào?
Thấy đồ nhi ngẩng đầu nhìn lên trời, Thiên Tu nghi hoặc hỏi.
- Lão sư, không có việc gì đâu. Con chỉ đang nghĩ đến một số chuyện nên mới cảm thán một phen.
Lâm Phàm tiếc nuối, sau đó nhìn về phía Bán Thần cảnh của Thánh Đường tông, nói:
- Bắt trộm thì cũng phải có chứng cứ, bắt gian thì cũng phải tại giường. Nếu các ngươi không có chứng cớ mà bắt bản phong chủ thừa nhận thì đừng hòng. Tuy nói các ngươi là Bán Thần cảnh nhưng cũng không phải là quá hiếm có.
- Cho nên, nếu như các ngươi còn năm lần bảy lượt hãm hại bản phong chủ vậy thì để chứng minh bản thân trong sạch, bản phong chủ chỉ có thể đánh chết các ngươi, hoặc là các ngươi đánh chết bản phong chủ.
Hiện tại hắn ngược lại là muốn nhìn một chút, những Bán Thần này rốt cuộc mạnh cỡ nào. Sau khi đột phá đến Thiên Cương cảnh tầng chín, hắn cũng chưa thử thực lực của mình nhưng có cảm giác làm thịt những Bán Thần ở cấp độ này cũng không khó khăn gì cả.
- Chả lẽ chúng ta lại sợ ngươi?
Lôi Đình Quân Chủ không thể nhịn được nữa tiến lên. Hắn là Bán Thần cảnh của Thánh Đường tông, bây giờ bị phong chủ của một cái tông môn yếu nhược khiêu khích nhiều lần, sao có thể nhẫn nhịn được.
Coi như người khác có thể nhịn thì lấy tính cách cuồng bạo của hắn cũng không thể nhịn.
- Lôi Đình sư đệ, ngươi không nên vọng động.
Thần Trật Quân Chủ ngăn Lôi Đình Quân Chủ lại rồi nói:
- Thiên Tu, Viêm Hoa tông các ngươi quyết định như thế nào? Chỉ cần các ngươi giao toàn bộ hiểm địa đã cướp đoạt ra, lại để hắn tự đoạn một tay, vậy thì chúng ta sẽ bỏ qua việc này.
- Thần Trật Quân Chủ, ngươi đang nói đùa sao? Hiểm địa của Thánh Đường tông biến mất thì các ngươi phải đi tìm người trộm chứ, làm sao lại nhắm vào đệ tử của lão phu? Thân là Bán Thần thì phải có tâm thái của Bán Thần, đừng tùy ý vu hãm người khác.
Thiên Tu thản nhiên nói tựa như là cái gì cũng không biết, tựa như hai mắt tối đen không nhìn thấy cái gì cả.
- Các ngươi thực sự chết cũng không thừa nhận hay sao?
Thần Trật Quân Chủ giận dữ, nói. Hắn cũng không ngờ một già một trẻ này lại không biết xấu hổ như vậy, lại dám giả vờ như chưa từng làm việc này.
- Hay là nói, các ngươi nghĩ chúng ta là mù lòa, tận mắt nhìn thấy còn chưa đủ hay sao?
Lâm Phàm cùng Thiên Tu liếc nhìn nhau, sau đó đồng thời gật đầu, nói:
- Không đủ.
- Thần Trật sư huynh, huynh nói lời vô dụng cùng bọn họ làm gì. Kẻ ngông cuồng như thế, còn chết không thừa nhận. Bọn họ nghĩ rằng Viêm Hoa tông nhỏ yếu có thể đối kháng với Thánh Đường tông ta hay sao? Thật sự là không biết sống chết.
Lửa giận trong lòng Lôi Đình Quân Chủ vẫn đang thiêu đốt, trên thân thể có sấm sét quấn quanh, hiển nhiên là chuẩn bị động thủ.
- Hừ. Ngươi còn giả vờ chính nghĩa cái gì? Muốn động thủ thì cứ động thủ đi. Hỗn Loạn Quân Chủ cùng Chế Tài Quân Chủ cấu kết Thiên Thần giáo, phá hoại tông ta, các ngươi nghĩ chúng ta sẽ bỏ qua hay sao?
Lâm Phàm hỏi.
- Ngậm máu phun người, chúng ta làm sao có thể cấu kết cùng Thiên Thần giáo được.
Hỗn Loạn Quân Chủ nổi giận nói.
Lâm Phàm thản nhiên nói:
- Đây chính là điều mà ta tận mắt nhìn thấy. Chẳng lẽ các ngươi muốn nói bản phong chủ mù hay sao?
- Không sai, ngươi chính là người mù.
Hỗn Loạn Quân Chủ mở miệng.
Đột nhiên!
Khi tiếng nói của Hỗn Loạn Quân Chủ vừa dứt, thiên địa phát sinh biến hóa. Từ trên người Lâm Phàm, một luồng khí tức kinh khủng bạo phát ra.
- Tăng cao tu vi.
Hắn thầm nói trong lòng.
- Tiêu hao 90,000,000 điểm khổ tu.
- Thiên Cương cảnh tầng chín (+)
Lấy Lâm Phàm làm trung tâm, một cột sáng nhanh chóng phóng thẳng lên trời, đồng thời còn có một sức mạnh mênh mông như là sóng nước, dần dần khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
- Rất tốt. Các ngươi dám can đảm nhục mạ ta là kẻ mù lòa. Chỉ bằng một câu nói kia, các ngươi đều sẽ phải lưu lại. Bản phong chủ nhịn các ngươi mấy lần rồi. Chẳng lẽ các ngươi thật sự nghĩ rằng ta là người dễ bị khi dễ sao?
- Hơn nữa các ngươi thật quá ghê tởm, bản phong chủ còn không thể nghiệm đủ cảm giác của kẻ yếu. Là các ngươi ép ta phải đột phá.
Lý do đã có, coi như hắn ra tay trấn áp mấy người này thì đó cũng là chuyên có thể thông cảm được. Chỉ là đáng tiếc, hắn cũng không còn cách nào để thể nghiệm cảm giác của kẻ yếu rồi.
Thiên Tu kinh hãi. Ông cũng không ngờ đồ nhi của mình lại có thực lực cường đại như thế. Khí tức này giống như là vừa mới đột phá cảnh giới.
Bán Thần Dạ Ma từ từ lui lại, trên trán có một giọt mồ hôi lăn xuống. Hắn cảm nhận được một sức mạnh kinh khủng nổi lên từ trong cơ thể của tên tiểu tử này. Luồng sức mạnh này vậy mà để hắn cảm thấy kinh hãi.
Mấy vị Quân Chủ khác cũng trợn tròn mắt tựa như không dám tin tưởng.
- Làm sao có thể? Chỉ là Thiên Cương cảnh tầng chín, tại sao lại có được khi thế cường đại như vậy.
Đột nhiên, bọn họ nghĩ đến khi tu vi vẫn còn là Thiên Cương cảnh tầng tám, gia hỏa này đã có đủ thực lực để chống lại Bán Thần cảnh. Mặc dù chỉ là chống lại nhưng cũng đã đủ để xưng là nghịch thiên.
Nhưng hôm nay tiểu tử này đột phá đến Thiên Cương cảnh tầng chín, vậy mà còn cường đại hơn lúc trước đến cả chục lần. Chẳng lẽ lần này kẻ này muốn ghi danh sử sách là người đầu tiên không vào Bán Thần nhưng có thể giết cường giả Bán Thần hay sao?
- Các ngươi thật sự là quá phận, Lâm Phàm ta vốn là người chính nghĩa, tâm lớn như trời, dễ dàng tha thứ cho lỗi lầm của người khác. Nhưng mà các ngươi lại có thể chọc khiến cho ta giận tới trình độ này. Các ngươi nói xem, các ngươi quá phận đến cỡ nào.
Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể có một nguồn sức mạnh không dùng hết, đây là sức mạnh cuồng bạo nhất.
Chỉ lĩnh ngộ Lực Lượng Pháp Tắc, cô đọng Lực Lượng Chi Tâm.
Xem ra, hắn cũng không có đi nhầm đường.
Trong hư không, có Lực Lượng Pháp Tắc đang lưu chuyển, ngoài ra còn có vô số pháp tắc trộn lẫn vào với nhau.
- Ngoại trừ Lực Lượng Pháp Tắc thì đều cút ngay cho ta, chớ để ta phải ra tay, đánh tan các ngươi.
Lâm Phàm ngẩng đầu. Mỗi lần đột phá đều là tình huống này, pháp tắc trộn lẫn vào với nhau khiến cho hắn cũng khó mà phân biệt được đâu là Lực Lượng Pháp Tắc.
Lập tức, từ trong hư không, các loại pháp tắc tựa như là thác nước đổ xuống.
Những pháp tắc còn lại cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, bởi vì chúng đã biết mình không được Lâm Phàm chào đón nhưng do thiên địa áp chế, chúng vẫn phải kéo đến.
Vô số Lực Lượng Pháp Tắc dung nhập vào bên trong Lực Lượng Chi Tâm.
Dựa theo tình huống bình thường, ba tia Lực Lượng Pháp Tắc chính là cực hạn để cô đọng Lực Lượng Chi Tâm. Nhưng Lực Lượng Pháp Tắc bên trong Lực Lượng Chi Tâm của Lâm Phàm lại cao gấp mấy chục lần.
- Thật thật mạnh, thật mạnh.
Lâm Phàm nắm chặt hai tay. Hắn có thể cảm nhận được cương khí trong cơ thể đã tăng vọt đến cực hạn.
- Ngũ Hành Nghịch Thần!
Oanh!
Hư không vặn vẹo, một vị Thần Linh xuất hiện ở sau lưng Lâm Phàm, trận văn huyền diệu hiện lên ở sau lưng. Cuối cùng, khi Ngũ Hành Nghịch Thần cuồng bạo đến cực hạn, nó nhanh chóng dung hợp với Lâm Phàm.
Nhìn thấy thế, Thiên Tu từ từ lui về phía sau, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.
- Đồ nhi, ngươi...
- Xin lỗi lão sư, con đã giấu người chuyện này. Kỳ thật, bằng thiên tu tuyệt thế của mình, đồ nhi đã tự sáng tạo ra công pháp tu luyện cho một thần cuối cùng của Thất Thần Thiên pháp. Lão sư, người thấy có mạnh hay không?
Lâm Phàm cười. Mái tóc sinh trưởng, kéo dài mãi cho đến chỗ gót chân. Ở dưới ánh mặt trời, mái tóc dài đen nhánh tản ra ánh sáng huyền ảo.
- Mạnh!
Thiên Tu không dám tin tưởng. Ông có thể cảm nhận được rõ ràng, đây chính là Thất Thần Thiên Pháp. Nhưng mà bởi vì công pháp tu luyện một thần cuối cùng, Ngũ Hành Nghịch Thần đã thất truyền cho nên ông cũng không biết một thần cuối cùng này sẽ có bộ dáng gì.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng của đồ nhi như vậy, ông tựa như là phát hiện chuyện gì đó ghê gớm.
Có một sóng khí không ngừng xoay tròn ở chỗ lòng bàn chân của Lâm Phàm. Sau đó, sóng khí càng lúc càng lớn rồi nhanh chóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Đệ tử Viêm Hoa tông nhìn xem tình huống trong hư không mà không chớp mắt.
Bọn họ biết Lâm sư huynh rất mạnh. Nhưng bây giờ khí tức phát tán ra từ trên người Lâm sư huynh lại làm cho bọn họ có cảm giác hít thở không thông vậy.
Đúng lúc này, hai con ngươi của Lâm Phàm mở ra.
Lấy hai con ngươi làm trung tâm, lực trùng kích đột nhiên khuếch tán, hư không đều bị chấn động.
Sau đó, Lâm Phàm lắc lắc cổ, cười.
- Năm lão bất tử kia, các ngươi thật quá phận. Bản phong chủ vốn không thích khi dễ người, nhưng mà các ngươi thật sự là khinh người quá đáng, năm lần bảy lượt hãm hại ta. Hôm nay, ta sẽ cẩn thận giáo huấn các ngươi.
Lâm Phàm giơ chân lên, bước ra một bước. Khi bàn chân của hắn rơi xuống, gợn sóng từ lòng bàn chân tản ra.
Và trong nháy mắt, Lâm Phàm đã xuất hiện ở trước mặt Lôi Đình Quân Chủ.
Không có người thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, cũng không ai có thấy rõ Lâm Phàm ra tay như thế nào.
Chỉ là, Lôi Đình Quân Chủ đột nhiên cong người, phun ra một búng máu rồi bay thẳng về phương xa.
- Ta đã cường đại như vậy rồi sao?
Lâm Phàm cúi đầu, nhìn hai bàn tay của mình với vẻ không dám tin tưởng. Thực lực lúc này của hắn e rằng phải cường đại hơn lúc trước đến hàng chục lần.
- Hỗn trướng!
Đột nhiên, ở phương xa, sấm sét tụ lại giống như tạo thành địa ngục bằng sấm sét. Sấm sét vô tận từ hư không rơi xuống, đánh vào mặt đất.
- Hỗn trướng, ngươi thật quá càn rỡ.
Lôi Đình Quân Chủ cúi đầu, trong đôi mắt tựa như là có tia sét chạy ngang qua . Hiển nhiên là bị Lâm Phàm đánh bay đã khiến hắn tức giận. Hắn mà đường đường là cường giả Bán Thần cảnh, lại bị tiểu tử này dùng một quyền đánh bay.
- Bán Thần thì sao? Năm lão bất tử các ngươi đã quá hạn rồi.
Nhìn về phương xa, Lâm Phàm thản nhiên nói. Mặc dù địa ngục bằng sấm sét của Lôi Đình Quân Chủ kia nhìn qua rất có khí thế, thậm chí có thể dọa chết người bình thường nhưng cảnh tượng này không khiến tâm cảnh của Lâm Phàm có chút ba động.
Lúc này, mấy con rồng sét xuất hiện, quấn quanh ở trên người Lôi Đình Quân Chủ. Sau đó, Lôi Đình Quân Chủ ngửa tay lên trời. Trong hư không, sấm sét giáng xuống. Một nguồn sức mạnh kinh khủng ngưng tụ ở trong lòng bàn tay Lôi Đình Quân Chủ.
Lúc này, Lôi Đình Quân Chủ giống như là Lôi Thần giáng thế vậy, là người đại biểu cho sức mạnh khủng bố nhất của sấm sét.
- Có chút ý tứ! Chiêu này rất hay nhưng vẫn không đủ.
Lâm Phàm lắc đầu, vẻ mặt trông như rất thất vọng.
- Đồ nhi, ngươi cẩn thận một chút, đây là một chiêu mạnh nhất của hắn.
Thiên Tu nhắc nhở.
- Lão sư, người không cần lo lắng. Chiêu này chẳng có gì ghê gớm cả.
Lâm Phàm cười, nói giống như là không có để chiêu này của Lôi Đình Quân Chủ ở trong lòng.
Thế nhưng mà đối với đệ tử Viêm Hoa tông , cảnh tượng trước mắt thật quá kinh khủng, phương xa kia chính là địa ngục bằng sấm sét, cả một khu vực đều bị sấm sét bao phủ, cho dù là một cục đá cũng đều có sấm sét quấn quanh.
- Hóa Thần!
Bởi vì vừa mới lĩnh ngộ được cảnh giới viên mãn của Hóa Thần Kiếm Trận cho nên Lâm Phàm còn không có thử thi triển qua. Bây giờ, đối phó loại Bán Thần quá hạn như Lôi Đình Quân Chủ này, hắn còn không cần sử dụng chiến lực mạnh nhất, vừa vặn thử uy lực của Hóa Thần Kiếm Trận xem sao.
Đột nhiên, tất cả mọi người ngẩng đầu, trợn tròn mắt.
Chỉ thấy hư không phía trên đỉnh đầu Lâm Phàm, có một cột sáng đánh xuống, mà trong cột sáng ở giữa tầng mây kia giống như có đồ vật kinh khủng gì muốn hàng lâm vậy.
Lập tức, kiếm khí kinh khủng tràn ngập ở trong thiên địa. Một thanh kiếm to lớn chậm rãi rơi xuống từ trên tầng mây. Giờ phút này, đủ các loại phù văn huyền diệu ở trên thân kiếm tỏa ra hào quang chói sáng.
Khi thanh kiếm to lớn này rơi xuống, hư không chung quanh vỡ vụn.
Các Quân Chủ của Thánh Đường tông biếnsắc mặt. Từ bên trên thanh kiếm to lớn này, bọn họ cảm nhận được một loại kiếm ý khủng bố đến cực hạn, thậm chí có thể nói là cực hạn của Kiếm Đạo.
Trên Vô Địch phong, Ếch Xanh trợn tròn mắt.
- Hóa Thần Kiếm Trận cảnh giới viên mãn. Không thể nào, không có Kiếm Nguyên, hắn làm sao có thể tu luyện tới mức độ này...
- Nguyên lai đây chính là uy năng khi Hóa Thần Kiếm Trận cảnh giới viên mãn sao? Cảm giác cũng không tệ.
Lâm Phàm cười.
Giờ phút này, một hư ảnh hiện lên ở phía sau Lâm Phàm. Sau đó, hư ảnh này nhanh chóng rút kiếm và chém xuống.
Kiếm quang chói mắt như là có thể chém rách thiên địa khiến cho tất cả mọi người phải nhắm chặt hai mắt lại không dám mở ra.
- Lôi Đình mau chạy.
Thần Trật Quân Chủ hét lớn.
Ở phương xa, địa ngục bằng sấm sét của Lôi Đình Quân Chủ nhanh chóng tan vỡ, vô số sấm sét hóa thành tro tàn. Dưới một kiếm này, bất kỳ sức mạnh gì đều trở nên nhỏ bé.
Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến khiến cho mấy Bán Thần cảnh của Thánh Đường tông biến sắc mặt.
- Đừng quá khẩn trương! Bản phong chủ chỉ thử chiêu một chút thôi cho nên cũng không có ra tay độc ác, chỉ là chặt đứt một tay mà thôi. Dù sao bản phong chủ cũng là người thiện lương, há có thể giết người lung tung.
Lâm Phàm cười nói.
Ở phương xa, Lôi Đình Quân Chủ tóc tai bù xù, cánh tay trái đã bị chặt đứt, máu tươi không ngừng chảy.
Thiên Tu gật đầu.
- Đồ nhi, ngươi làm rất tốt. Tuy những Bán Thần này năm lần bảy lượt muốn vu oan, hãm hại ngươi nhưng ngươi vẫn nhịn được mà không ra tay độc ác. Hành vi này thật sự là đáng được khen ngợi, đã thể hiện rõ phẩm đức con người của Viêm Hoa tông ta.
- Lão sư quá lời rồi. Con được như này cũng là nhờ lão sư dạy tốt.
Lâm Phàm cười.
- Đồ nhi ưu tú, vi sư rất tự hào.
Nhìn cảnh tượng ở trước mắt, trong lòng Thiên Tu cũng vô cùng chấn động. Đồ nhi bây giờ có thực lực thật cường đại, thực lực thế này đã vượt qua hơn phân nửa Bán Thần của Thánh Đường tông rồi.
Hai người nói chuyện vui vẻ, chỉ là nội dung không phải quá phù hợp với tình cảnh hiện tại.
- Đáng giận ...
Nhìn hai thầy trò kẻ tung người hứng, Lôi Đình Quân Chủ giận dữ hét. Ở trên chỗ cánh tay trái có sấm sét quấn quanh. Lốp bốp. Lôi Đình Quân Chủ đã dồn sức thúc đẩy cánh tay trái mọc ra, chỉ là sắc mặt đã trở nên trắng bệch.
- Lão sư, chuyện này là sao?
Hắn không ngờ, Bán Thần lại có thể để tay cụt mọc lại.
- Đồ nhi, đây cũng là một trong số những năng lực đặc biệt của Bán Thần cảnh. Chỉ là nếu làm như vậy sẽ khiến cho căn nguyên bị tổn thương. Ngươi nhìn lão gia hỏa kia xem, sắc mặt có phải là đã trắng bệch hay không? Nếu ngươi tiếp tục chặt tay hắn một lần nữa thì hắn cũng không còn bản lãnh mà mọc lại đâu.
- À, thì ra là thế. Vậy thì năng lực này cũng không có nhiều tác dụng lắm với con.
Lâm Phàm lắc đầu. Hắn còn suýt tưởng rằng năng lực này cũng giống Bất Tử Chi Thân của hắn cơ, hóa ra cũng chỉ là rác rưởi.