Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Trên không trung, vẻ mặt Lâm Phàm mang theo nụ cười, nghiêm trang nói:
- Hôm nay, bổn phong chủ so chiêu với cường giả bán thần các tông, không cầu thắng bại, chỉ cầu sau một trận chiến này, mâu thuẫn trước đây đều xóa bỏ hết.
- Nói hay lắm, nói hay lắm. Nếu Lâm phong chủ đều đã nói như vậy, tông ta cũng không phải hạng không hiểu đạo lý, một trận chiến này, hết thảy đã qua, cùng xóa bỏ sạch.
Ngay tức thì, Lâm Phàm gật đầu cười, trong lòng hắn vô cùng hài lòng, bán thần các tông công khai đều đang ở đây.
Lúc bản thân hắn đột phá lên bán thần lại chẳng có bất kỳ lời chúc nào, quả thật có hơi đáng tiếc. SHôm nay, dùng những bán thần này, thể hiện uy phong chút.
- Các vị, đợi lát nữa chúng ta cùng ra tay, trực tiếp trấn áp.
Dạ Ma Bán Thần hô to:
- Thực lực của tên tiểu tử này khá mạnh, nếu như ai có thể ngoan độc hạ thủ, vậy cứ việc hạ thủ, nhưng mà ở đây là Viêm Hoa tông, đánh chết hắn thì không hay đâu.
Vốn dĩ vẻ mặt đám người đều nở nụ cười, nhưng khi nghe thấy những lời này của Dạ Ma ngay lập tức hít thở không thông.
- Dạ Ma, ngươi im miệng lại cho ta, không biết nói chuyện thì đừng có nói.
Putissa miệng cười chợt cứng ngắc, ông ta không ngờ tới bán thần tông môn nhà mình, lại nói ra những lời như thế ngay trước mặt mọi người, thế này không phải quá mất mặt rồi.
Quả nhiên.
Chúng đệ tử Viêm Hoa tông vô cùng tức giận, một vài đệ tử hận không thể giơ đại đao lên chém chết tên bán thần gì đó này, nhưng bởi vì vấn đề thực lực của bản thân nên chỉ đành thầm mắng trong lòng, coi như ông ta may mắn. Hèn hạ, vô liêm sỉ!
Lâm Phàm híp mắt, khóe miệng lộ ra ý cười, lập tức, một cỗ khí thế cuồn cuộn từ trên người bạo phát ra ngoài.
- Cuồng thân!
- Bạo huyết!
- Ngũ hành nghịch thần!
...
Mở hết hỏa lực, một cỗ lực lượng khủng bố mạnh mẽ bùng nổ, sức mạnh to lớn công kích, cuồn cuộn hướng về bốn phương tám hướng.
- Mạnh quá!
Đám bán thần chưa từng được giao thủ với Lâm Phàm, trong lòng run rẩy, sức mạnh như vậy, khiến bọn họ cảm thấy khủng hoảng.
Thiên Tu nhấc tay, gia cố phong ấn, ông không ngờ tới sức mạnh của đồ nhi thật sự đã mạnh đến cấp bậc này. Nếu như không gia cố phong ấn, cỗ lực lượng được sinh ra này đánh vào, đủ để hủy nát bét cả tông môn.
Ầm!
Nhất thời, Lâm Phàm biến mất ngay tại chỗ, sắc mặt bán thần đang trông nổi trên không trung kinh hãi.
Thánh chủ nói:
- Các vị, đừng nương tay nữa, thực lực của Lâm phong chủ rất mạnh, các ngươi nương tay, chỉ càng thua nhanh hơn thôi.
Lời vừa dứt, một vị bán thần phát hiện ra, Lâm phong chủ vừa biến mất lại xuất hiện trước mặt hắn ta.
- Đừng sợ, thứ nhất hữu nghị, bổn phong chủ tuyệt đối không đả thương người.
Năm ngón tay của Lâm Phàm bóp lại, ánh sáng rực rỡ đẹp đẽ bùng nổ, một quyền đánh vào mặt vị bán thần không biết là ai kia.
- Lâm...
Vị bán thần kia định nói hạ thủ lưu tình mà, thế nhưng gương mặt tức thì gặp phải đòn đau, sức mạnh khủng bố truyền tới, đầu lưỡi đưa ra, hai mắt lồi lên, thân thể rơi mạnh xuống đất.
Ầm!
Rơi đến xuống mặt đất, tuy còn có sức chiến một trận nhưng hắn ta không muốn động đậy nữa.
- Mạnh quá, làm sao lại mạnh như thế được.
Hắn ta sợ hãi, căn bản không có sức đánh trả chút nào, tốc độ nhanh đến mức ngay cả bán thần như hắn ta còn không thấy rõ.
Nếu như bây giờ đứng đậy, tiếp tục đánh với Lâm phong chủ, vậy thì kết quả có khả năng còn thảm hơn nữa, nằm ở đây vẫn an toàn hơn.
Đột nhiên trong ánh mắt hắn ta, từng cái bóng người từ trên trời rơi xuống.
Đây đều là cường giả bán thần của các tông, nhưng mà thua thế này cũng nhanh quá đi, căn bản khiến người ta không cách nào đánh trả.
Đối với dân chúng bình thường, thậm chí còn cả một số đệ tử tông môn mà nói, bọn họ căn bản không thấy được trên không xảy ra chuyện gì, nhưng mỗi khi mặt đất truyền tới tiếng nổ, là biết lại có một vị bán thần bị Lâm sư huynh đánh gục.
- Quá ngông cuồng.
Thâu Thánh Lôi Đình chợt quát một tiếng, nhưng tức thì, chỉ cảm thấy vùng bụng hứng phải đòn đánh mãnh liệt, sau đó trực tiếp bị đập xuống dưới.
- Sao có thể.
Lôi Đình nằm dưới đất, bên trên dập dềnh một mảng bụi đất, ông ta không ngờ tới thực lực của tên nhóc này so với lúc trước càng thêm khủng bố. Lúc ông ta chuẩn bị đứng dậy, tiếp tục phóng tới thì lại đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn xung quanh, có không ít cường giả bán thần từ các tông môn đang nằm ở đó. Những người đang quan sát đều không chú ý tới chỗ này, lại ngẩng đầu nhìn về phía không trung, chú ý vào trận đấu.
- Thôi vậy, đại sự vẫn quan trọng hơn.
Lôi Đình do dự một giây, cuối cùng chọn sống tạm bợ, bò lổm ngổm trên đất, đi về phía những bán thần kia.
- Người này quá mạnh!
Sắc mặt của Bán Thần các tông chợt biến đổi, chỉ khi thực sự giao đấu, bọn họ mới cảm nhận được thực lực đối phương mạnh mẽ đến bực nào mà có thể khiến bọn họ không thể chống cự.
- Các vị, đây chẳng qua là giao đấu bình thường không cần kết quả, chỉ là một trận đấu đầy tính hữu nghị mà thôi.
Lâm Phàm nắm đầu một tên Bán Thần, tung một quyền đánh thẳng vào bụng. Con ngươi đối phương co rút, cong người, ngay cả mật dịch cũng suýt nữa phun ra ngoài.
- Thầy, kết giới này thật sự không tệ, khiến sức mạnh không thể thoát ra ngoài, bảo đảm lãnh thổ tông môn không bị phá hỏng, nếu không với tình huống này thật đúng là không chống đỡ được.
Lâm Phàm thoả sức vung quyền, Bán Thần bình thường không thấm vào đâu, chỉ có Bán Thần bậc thánh chủ, mới có thể tránh được một hai chiêu. Dĩ nhiên, cũng chỉ vỏn vẹn một hai chiêu mà thôi.
Bán Thần bị choáng váng, lúc rơi xuống, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:
- Con mẹ ngươi, đây đâu phải là một trận đấu tràn đầy tình hữu nghị.
Chỉ có điều, tất cả đều đã muộn rồi.
Đột nhiên, sau lưng có mũi nhọn tấn công tới, khi quay đầu, trong không gian có vệt sáng màu đen đang lao tới, tầng mây cuồn cuộn dâng lên.
- Thú vị đấy, nhưng vẫn chưa đủ, sức mạnh mạnh nhất có thể coi thường hết thảy.
Lâm Phàm xoè tay chụp lấy vệt sáng màu đen, bản năng chiến đấu bùng nổ, trực tiếp nhấc vệt sáng đen kia lên giống như tay đang cầm lợi kiếm, dốc thẳng xuống. Trong phút chốc, trời đất bị chia cắt.
Bán Thần phương xa con ngươi chợt co rút lại, trong tròng mắt chỉ có vệt đen đang lao nhanh tới, phong tỏa đường đi của hắn ta, dường như xung quanh không có bất kỳ chỗ nào để tránh.
- Không được, đây là trận đấu hữu nghị, không thể xảy ra án mạng.
Giờ phút này, Lâm Phàm kịp phản ứng lại, mình xuống tay hơi tàn nhẫn, bước chân đạp một cái, trong nháy mắt biến mất ở trong hư không. Thời điểm xuất hiện lần nữa lại xuất hiện ở trước mặt Bán Thần kia, đạp thẳng một cước vào mặt đối phương.
- Không phải nói là trận đấu bình thường sao.
Trong lòng Bán Thần kia rống giận, có điều ngũ quan đã biến dạng, đau rát, ngã xuống đất.
Ầm!
Các đệ tử Viêm Hoa tông gào thét đầy nhiệt huyết, có nữ đệ tử kẹp chặt hai chân, nhìn bóng người trong hư không kia với vẻ ái mộ.
- Lâm sư huynh, thật sự quá lợi hại!
Đối với tất cả đệ tử mà nói, một màn này đúng là chấn động, chỉ có thể nói thật sự quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi khiến bọn họ sắp sụp đổ.
Hỏa Dung ngây người nhìn, đúng là mạnh thật, ông không ngờ đồ nhi của sư huynh lại cường hãn đến trình độ này.
- Sư đệ, đồ nhi này của ta thế nào?
Thiên Tu đắc ý hỏi, đây chính là đồ nhi bảo bối của ông, cuối cùng đã học thành tài rồi, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu. Có điều, độ tu hành quá nhanh, vốn còn rất nhiều điều muốn dạy nhưng đã không còn cơ hội nữa.
- Không tồi.
Hỏa Dung không ngờ thực lực của Lâm Phàm này bây giờ lợi hại như vậy, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thật khó có thể tưởng tượng.
- Không tồi? Không tồi thôi sao? Sư đệ, mặc dù trong lòng hâm mộ nên nảy sinh ghen tị nhưng cũng phải nói thật chứ.