Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 469 - Chương 469: Nhanh Vậy, Sao Không Đánh Lâu Thêm Chút Nữa.

Chương 469: Nhanh Vậy, Sao Không Đánh Lâu Thêm Chút Nữa. Chương 469: Nhanh Vậy, Sao Không Đánh Lâu Thêm Chút Nữa.

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

---------------------

Thiên Tu nói.

Hỏa Dung ngây người, còn nói ông hâm mộ nên ghen tị, dựa theo tình huống bình thường mà nói, đây là chuyện mà con người có thể làm được sao? Khi tiểu tử này mới chỉ đến Địa Cương cảnh, ông ta đã từng thấy nhưng nhìn xem bây giờ mới qua không bao lâu mà đã mạnh đến mức này, còn điều gì để nói nữa.

Thiên Tu cười:

- Sư đệ, tiếp tục xem đi, đồ nhi ta đã là cường giả đứng thứ hai trên thế gian. Còn thứ nhất hả, đệ cũng đâu cần hỏi, hỏi cũng vô ích bởi vì đứng thứ một chính là lão phu.

Hỏa Dung á khẩu không nói gì được, không biết trả lời như thế nào, lời này của sư huynh đúng là không sai nhưng lại tự tin quá mức, còn có chút không biết xấu hổ nữa.

Lôi Đình quân chủ chậm rãi leo đến trước mặt một tên Bán Thần, thò bàn tay đầy tội ác ra muốn lục lọi trên người hắn ta.

- Ngươi muốn làm gì?

Bán Thần không hề nhúc nhích kia đột nhiên mở mắt ra nhìn Lôi Đình quân chủ, không biết Lôi Đình quân của Thánh Đường tông chủ muốn làm gì, tại sao lại đặt tay ở bụng mình, hơn nữa cái kiểu sờ này có gì đó không bình thường.

Lôi Đình ngẩn ra, thở phào nhẹ nhõm:

- Không có gì, làm ta giật mình, cứ nghĩ ngươi làm sao rồi nên muốn đến xem xem.

- Tốt vậy ư?

Bán Thần kia hơi ngờ vực, có điều đối phương là quân chủ của Thánh Đường tông nên cũng không nói gì nhiều mà chỉ khẽ nhích sang bên cạnh.

- Nếu ngươi không để ý, có thể nằm bên cạnh, Lâm phong chủ này quá mạnh mẽ, đã nói là trận đấu hữu nghị nhưng xuống tay thật tàn nhẫn, chẳng để lại chút mặt mũi nào.

Lôi Đình quân chủ không có nói gì nhiều, tiếp tục leo về phía trước. Không ngờ mục tiêu thứ nhất, lại là giả bộ bất tỉnh.

Trong hư không, Lâm Phàm thấy rất đã, đánh người thật tràn đầy cảm xúc, có thể đánh được nhiều Bán Thần cùng lúc như vậy, đây là chuyện trước giờ chưa từng nghĩ đến. Có điều, khi từng Bán Thần ngã xuống, những Bán Thần tông môn kia đã bắt đầu hoàn toàn cảnh giác.

- Thánh chủ, tiểu tử này quả nhiên không tốt đẹp gì, nếu như chúng ta đều thua, vậy thì mặt mũi này không biết giấu đi đâu.

Đán Ác Quân Chủ nói, lửa giận đang sôi trào trong lòng ông, đã bị ép đến bước đường này thật khó mà quay đầu. Trong lòng thánh chủ nhỏ máu, xuất hiện một lần nữa, thực lực tiểu tử này đã mạnh lên rất nhiều so với lần đó.

Lâm Phàm nhìn phía dưới, nơi đó đầy những Bán Thần nằm ngổn ngang, sau đó nhìn mấy Bán Thần đứng ở trước mặt, không khỏi cười nói:

- Các vị cũng là tông chủ các tông lớn, tuy bổn phong chủ thiên tư đầy mình, thành tựu Bán Thần nhưng chưa từng khinh rẻ ai, hôm nay có thể đánh một trận với các vị tông chủ, thật sự khiến ta rất hưng phấn. Vậy các vị tông chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng, ta tới đây.

Hắn vừa dứt lời, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Trên trán thánh chủ có mồ hôi hột rơi xuống, bỗng nhiên, tiếng kêu thảm thiết của Đán Ác Quân Chủ truyền tới, chỉ thấy đầu gối Lâm Phàm đánh tới, trực tiếp thụi vào bụng Ác Đán Quân Chủ.

- Cái tên này...

Đán Ác Quân Chủ khom lưng, ánh mắt kinh hãi, ông không thấy rõ người này đã xuất hiện như thế nào, chỉ biết khi xuất hiện, mình đã bị ăn một đòn nghiêm trọng.

Hai tay Lâm Phàm chắp lại, đập thẳng xuống.

Phanh!

Đán Ác Quân Chủ ói ra một ngụm máu, cơ thể đổ xuống mặt đất.

Bởi vì thêm sự tu sửa của Thiên Tu, mặt đất cứng rắn vô cùng, đầu bị đập lên đó, cũng sẽ cảm thấy đau đớn khó nhịn.

- Tên khốn Thiên Tu này, sao lại làm đất cứng thế làm gì!

Trước khi hôn mê, trong lòng Đán Ác Quân Chủ nổi giận mắng.

- Lâm phong chủ thật là thủ đoạn, khiến người ta không dám coi thường.

Thánh chủ bắt đầu chú trọng, ánh sáng quấn quanh cơ thể, đánh một chưởng về phía Lâm Phàm.

Ngay sau đó, các tông chủ của Vĩnh Hằng tông, La Sát tông,... đều lập tức ra tay.

- Ha ha ha, hay lắm!

Lâm Phàm chợt quát lên, đánh một quyền tới. Từng nắm đấm đụng vào nhau, ánh sáng rực rỡ quay vòng toả ra, phóng lên cao, một cỗ sức mạnh cuồn cuộn tấn công tới, lan toả trong nháy mắt, đánh ra bốn phương tám hướng.

- Thật sự rất mạnh, tiểu tử này rốt cuộc đã tu luyện như thế nào?

Biểu tình Putissa đông cứng, thậm chí có suy nghĩ sợ rằng hôm nay sẽ mất thể diện ở chỗ này.

Lạch cạch!

Bước chân thánh chủ lui về phía sau, úp một bàn tay xuống, bàn tay ấy khẽ run lên, va chạm vừa rồi gã đã cảm nhận được loại sức mạnh đó.

- Tại sao có tiến bộ lớn đến vậy, không thể nào!

Lần trước ra tay với Thiên Dụ Quân Chủ, mặc dù cũng cảm giác tiểu tử này có chút khó dây dưa nhưng một chiêu hôm nay lại có thể khiến gã có cảm giác bất lực. Các tông chủ còn lại thực lực không kém, có người cũng coi như tương đương với thánh chủ, cùng nhau trấn áp, vẫn thành thạo như cũ.

- Không tệ, các vị tông chủ quả thật rất dũng mãnh, mặc dù đây chỉ là trận đấu hữu nghị, nhưng cũng phải nghiêm túc một chút.

Lâm Phàm cười nói, bỗng nhiên, một cỗ sức mạnh nổi lên như nước lũ. Sức mạnh khổng lồ thổi bay mọi thứ, nếu như không phải có kết giới của thầy thêm vào, vậy thì tất cả những gì xung quanh gần như sẽ bị huỷ hoại bằng sạch.

Biểu tình thánh chủ đông cứng lại, trên trán có mồ hôi hột rơi xuống.

- Làm sao đây, bây giờ phải làm sao, sắp bẽ mặt rồi.

Gã không dám tin, mới qua không bao lâu, người này đã khiến cho bọn họ không có cách nào chống lại.

Lâm Phàm giơ cao hai tay, sau đó mười ngón tay hợp lại, đập mạnh xuống. Không gian nổ tung, trời đất như rũ xuống, uy lực lớn mạnh cuồn cuộn lao tới khiến cho đám người thánh chủ suýt nữa không chống đỡ nổi.

Ngay tại lúc này, Thiên Tu xuất hiện, bàn tay nhấc lên, thân thể cũng chợt lui về phía sau, thủ đoạn biến hóa cuối cùng thổi bay uy thế này.

- Đồ nhi bảo bối này của ta thật ác quá, nếu như tiếp tục thì nửa cái mạng già của bọn họ đi tong.

Trong lòng Thiên Tu thầm nghĩ không ngờ đồ nhi bảo bối này còn dám giấu ông, nếu không phải hôm nay đã được lãnh ngộ một chút thì e là người làm thầy này hôm nay cũng bị mất mặt.

Lâm Phàm kinh ngạc:

- Thầy, sao vậy?

- Đồ nhi, được rồi, giao đấu với mấy tiền bối như thế là đủ rồi.

Thiên Tu cười nói.

Lâm Phàm thầm nghĩ, lúc này thầy ra mặt, rốt cuộc lý do là gì. Sau đó nghĩ nghĩ cũng hiểu được, có lẽ thầy đã mềm lòng, không muốn mấy thánh chủ này bị mất mặt.

- Đa tạ các vị tông chủ dạy bảo.

Lâm Phàm ôm quyền nói.

- Đâu có, đâu có, Lâm phong chủ tuổi còn trẻ mà đã có thực lực như vậy, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Putissa nói, sau đó thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi đúng là hết sức nguy hiểm. Nếu không phải Thiên Tu ra mặt, sợ rằng với tình thế vừa rồi, dù có chống đỡ được cũng phải phun một ngụm máu.

Có điều, đợi đã, không đúng!

Thực lực của Thiên Tu lại mạnh hơn từ lúc nào rồi, áp lực mà bọn họ không thể chịu đựng, ông ta lại ngăn cản chỉ bằng một bàn tay.

Giờ khắc này, bọn họ biết, hai thầy trò này đồng thời ra sân, chẳng lẽ là để cho bọn rõ thấy rõ khoảng cách về thực lực sao?

- Lâm sư huynh vô địch!

Lúc này, các đệ tử của Viêm Hoa tông hô to, bọn họ đã tận mắt chứng kiến Lâm sư huynh ra tay đè ép tất cả Bán Thần tại hiện trường. Tám người trôi lơ lửng trong không trung chính là tông chủ tám tông, nhưng ở trong tay Lâm sư huynh thì vẫn không là gì, mặc dù không bị đè ép tiếp nữa nhưng nhìn tình huống này, chẳng lẽ còn không hiểu sao.

Lâm Phàm xua tay, sau đó nhìn về phía tông chủ của các tông.

- Các vị không cần lo lắng, bọn họ không sao, bổn phong chủ không xuống tay nặng, dẫu sao đây chỉ là trận đấu hữu nghị, không phải cuộc chiến sinh tử.

Thánh chủ nhìn xuống phía dưới, Thánh Đường tông là thảm nhất, ngoài ông vẫn còn đứng ở đây, hầu như tất cả đều nằm ở nơi đó. Lôi Đình quân chủ đang lén lén lút lút hạ thủ, nhưng khi trận chiến kết thúc cũng sững người lại.

Nhanh vậy, sao không đánh lâu thêm chút nữa, bổn quân chủ còn chưa chọn được lúc thích hợp để xuống tay.

Bình Luận (0)
Comment