Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Dạ Ma chuẩn bị một cước đạp xuống thì đột ngột dừng lại, bàn chân lơ lửng trên không trung, không biết tiểu tử này muốn làm gì. Lâm Phàm tiến lên kiểm tra một chút, nhịp tim vẫn rất mạnh mẽ, khí tức cũng xem như bình ổn, chưa đủ, chưa đủ.
- Tiếp tục đánh, người này không sao, đừng có giả chết, gạt người là không tốt. Không sao thì không sao, giả bộ cái gì mà giả bộ!
Trưởng lão co quắp trên mặt đất nghe thấy lời này, mặt đỏ tía tai, muốn đấu tranh nhưng rất nhanh đã bị bốn vị Bán Thần vây đánh cho không ngừng kêu la thảm thiết.
Súc sinh, cầm thú, những tên thổ dân này tội lỗi không thể tha thứ!
Kiểm tra xem xét từng người một, có người sắp chết không thể đánh nữa nhưng có một số vẫn khỏe như vâm, còn có thể đánh nhau, không có nhiều vấn đề.
Đợi một thời gian dài như vậy, cũng nên để mọi người trút ra một chút.
- Thầy ơi, thầy sao vậy? - Lâm Phàm thấy sư phụ ngưng thần nhìn về hư không, tiến lên hỏi.
- Đồ nhi, ta phát hiện ra Chân Tiên giới này không hề đơn giản.
Thiên Tu mở miệng nói.
- Dạ, là rất không đơn giản ấy chứ. Có thể mở ra thông đạo đi tới chỗ chúng ta, bản lĩnh quả là khá lợi hại.
Lâm Phàm cảm thán, hắn không làm được nhưng Chân Tiên giới này lại có thể làm được, đúng là rất lợi hại.
- Vi sư không nói về việc này, ý của vi sư là pháp bảo của Chân Tiên giới này không hề đơn giản, sức mạnh mà cái la bàn vừa rồi bộc phát ra không thể coi thường được.
Thiên Tu cảm thấy nói chuyện với đồ nhi bảo bối này tốn sức quá, có phần không muốn nói chuyện nữa rồi.
Lâm Phàm gật đầu:
- Dạ, chiếc la bàn vừa rồi đã đả thương Put tông chủ, có điều đồ nhi chỉ cần hai chưởng là có thể đập nổ nó, quả thật không tầm thường, không ngờ cứng như vậy.
Thiên Tu nhìn Lâm Phàm, nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, không nói thêm một câu nào nữa, đồ nhi này đúng là không có cách nào để trao đổi được, chủ đề của cuộc trò chuyện cũng không cùng một điểm.
- Đúng rồi, chờ đã! - Đúng lúc Lâm Phàm tiếp tục đi kiểm tra, Thiên Tu vội vã mở miệng nói.
- Thầy ơi, sao vậy? - Lâm Phàm hỏi, không biết sư phụ muốn nói gì.
- Vừa rồi nói chuyện với con ta quên mất, chúng ta có thể đi qua khe hở này đó. Lúc trước khi vi sư sưu hồn đã phát hiện ra khi bọn họ vượt qua khe hở này, khá sợ hãi trọc khí trong đó, bởi vậy sẽ dựa vào pháp bảo để tránh những trọc khí này. Nói cách khác, chúng ta chỉ cần cương khí hộ thể, là có thể đi qua được.
Lúc trước không đi vào, là bởi vì chưa biết gì về trong đó, khiến cho người ta sợ sệt, nhưng dựa vào sưu hồn, biết được nguyên lý trong đó, không còn sợ hãi chút nào nữa.
- Thầy ơi, con đã biết từ lâu rồi. - Lâm Phàm thản nhiên nói.
Thiên Tu ngây người:
- Sao con lại biết được?
Lâm Phàm cười:
- Những lão già này có thể đi vào, đồ nhi mạnh như vậy, còn có thể có vấn đề hay sao? Chỉ là hiện tại cục diện vẫn chưa ổn định, đợi một chút xem thế nào đã, nói không chừng sẽ có sự thay đổi.
- Có đạo lý. - Thiên Tu cảm thấy đồ nhi nói có lý, hình như là thế, vậy mình suy nghĩ hồi lâu để làm chi?
- Thầy, con đi xem bọn họ đây, nếu như tiếp tục đánh, tất cả sẽ chết hết.
Lâm Phàm nói, sau đó vỗ tay:
- Đừng đánh nữa, dừng hết tay lại, kéo bọn họ tới đây, xếp thành một hàng.
Đối với những trưởng lão của Tam Thập Tam Thiên Cung, bọn họ thật sự sợ rồi, người nào người nấy mặt mũi bầm dập, trước kia là tiên phong đạo cốt nhưng hiện tại đúng là vô cùng thê thảm.
- Xí! Chỉ là cái loại ngu dốt như các ngươi, mà lại tới xâm lược chỗ bọn ta, cũng không biết là ai đã cho các ngươi dũng khí nữa, bây giờ không phải đã hối hận rồi chứ! - Chế Tài quát tháo.
Dịch Đạo Lăng đã sớm chết lặng, ông ta thân là trưởng lão của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, quyền cao chức trọng, quản lý quyền sinh sát đệ tử, từ lúc nào lại bị người ta làm cho thành bộ dạng như vậy. Lúc này cũng là nghiến răng nghiến lợi nói:
- Những tên thổ dân các ngươi, số kiếp đã định rồi!
Chỉ là lời này vừa nói ra, Chế Tài liền một cước đạp lên trên mặt của đối phương, rất xem thường nói:
- Còn số kiếp đã định này, trước tiên các ngươi cứ tránh được cái kiếp này rồi hãy nói số kiếp đã định. Đúng là ngu dốt!
Dịch Đạo Lăng bị một cước đạp cho choáng váng, trên mặt hiện lên dấu giày màu đỏ, lửa giận trong lòng giống như núi lửa, rất muốn bộc phát ra ngoài nhưng đành nhẫn nại.
- A!
Đột nhiên, một vị trưởng lão hét lên kinh hãi, ông ta sờ thấy máu thịt ở bên cạnh mình.
- Kêu cái quỷ gì vậy? - Chế Tài trừng mắt, ngạc nhiên.
- Ai là người phụ trách ở chỗ các ngươi?
Dịch Đạo Lăng trầm giọng hỏi, tình hình hiện tại thì muốn chạy là điều không thể nhưng nhất định phải giữ được tính mạng.
Lâm Phàm nói:
- Ta chính là thủ lĩnh, có chuyện gì?
Dịch Đạo Lăng nhìn Lâm Phàm:
- Ta muốn chúng ta thực hiện một cuộc giao dịch, ngươi thả bọn ta đi, ta có thể thề ta sẽ bảo môn phái không tới đây nữa.
- Không tới đây nữa? Chuyện này thì không được, các ngươi không đến, sau này bọn ta cũng sẽ xâm lược các ngươi thôi, khó khăn lắm mới phát hiện ra thế giới mới, không đi xem thử sao được. - Lâm Phàm nói.
Dịch Đạo Lăng trong lòng khiếp sợ, ông ta cảm thấy lần xâm lược này hoàn toàn không phải là một lựa chọn sáng suốt, có thể nói là đã gây ra rắc rối lớn cho Chân Tiên giới rồi.
- Được rồi, vậy hai sư đệ xuống đây lúc trước của ta đi đâu rồi?
Lâm Phàm chỉ vào bên cạnh:
- Hai khối bánh thịt kia chính là sư đệ của ông. Không phải ta đã nói lần sau xuống đây làm phiền các người điều tra cho rõ ràng, đừng có tùy tiện phái người tới đây. Ông có biết là các người khiến ta thất vọng lắm hay không?
- A! Đây là Ti sư đệ và Hạng sư đệ... - Trưởng lão ngồi bên cạnh khối bánh thịt kinh hoàng kêu gào.
Ừng ực!
Dịch Đạo Lăng đưa ánh mắt nhìn về nơi đó, chỉ cảm thấy tay chân lạnh run, ông ta nhận ra thổ dân ở chốn này rất tàn nhẫn.
Đương nhiên, ông ta không biết không phải tất cả mọi người đều tàn nhẫn, mà chỉ có một mình Lâm Phàm thôi.
Lâm Phàm nhoẻn miệng cười:
- Đừng lo lắng, sư huynh của các người chạy rồi, hẳn là đi tìm viện binh, có lẽ các người vẫn còn chút hy vọng sống sót đó.
…
Chân Tiên giới.
Chấp sự và rất nhiều đệ tử vẫn đang chờ đợi, không biết mười hai vị trưởng lão xuống đó thế nào rồi.
Đột nhiên, hào quang chấn động. Một đạo thân ảnh xuất hiện, chỉ là khi đạo thân ảnh này xuất hiện thì lập tức ngã xuống dưới đất, phụt ra một ngụm máu tươi.
- Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn, không còn nữa rồi...
Đường Thiên Nhật sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, trong miệng lẩm bẩm. Pháp bảo để ông ta dựa vào, đã không còn nữa.
- Trưởng lão!
Chấp sự nhìn thấy thân ảnh này, lập tức tiến lên, thế nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của trưởng lão, trong lòng gã ta cũng run lên. Không phải xảy ra chuyện rồi chứ? Mà khi nghe thấy những lời Đường trưởng lão nói, trong lòng lại càng như bị sét đánh.
Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn không còn nữa? Đây chính là pháp bảo bản mệnh của Đường trưởng lão, hơn nữa còn là tiên khí thượng phẩm, uy lực phi phàm, vô cùng dũng mãnh.
Nguyên Tổ Chi Địa này, rốt cuộc là như thế nào, sao lại kinh khủng như thế, đám Ti Thiên Đồ trưởng lão thì thôi nhưng lần này là Đường trưởng lão dẫn đội mà, mười hai vị trưởng lão mà chỉ có một người quay lại sao?
Việc này nếu như để cho môn phái biết được, đúng là chấn động lớn. Các đệ tử đi theo đến đây trong lòng cảm thấy không ổn, Nguyên Tổ Chi Địa này có lẽ rất nguy hiểm.