Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 503 - Chương 503: Trứng Cũng Bay Ra (2)

Chương 503: Trứng Cũng Bay Ra (2) Chương 503: Trứng Cũng Bay Ra (2)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

---------------------

Lúc Lâm Phàm bắt lấy thanh kiếm được ném tới, hoàn toàn có thể cảm nhận bên trong thanh tiên kiếm này ẩn chứa kiếm ý kinh khủng, chẳng qua cũng chỉ có vậy, không có gì mới lạ cả.

- Đi, nhanh lên.

Hắn có chút không chờ nổi, nghe nói cách kiếm tu múa kiếm cũng đặc sắc vô cùng, không biết có phải thật hay không.

Tả Vân Phi nắm chặt tiên kiếm, nội tâm bắt đầu bành trướng, những thổ dân này vậy mà lại trả tiên kiếm lại cho lão, đợi lát nữa lão có nên mạnh mẽ chạy trốn hay không? Nhưng ý tưởng này cũng chỉ trong nháy mắt thì liền tan vỡ.

Đừng có nói giỡn, khẳng định là trốn không thoát, những thổ dân này quá kinh khủng, lão sao có thể là đối thủ được.

- Chuyện đó… Có thể mặc quần áo một chút hay không?

Tả Vân Phi cảm thấy trên thân lạnh lẽo, ngoại trừ một mảnh vải che lấy hạ thân liền chẳng còn thứ gì khác.

- Mặc cái gì mà mặc, thẳng thắn đối mặt có biết hay không? Nhanh lên, đừng có lề mề, nếu không thọt chết ngươi.

Lâm Phàm đưa tay uy hiếp, dường như nếu cái tên này còn dám nói nhảm hắn sẽ trực tiếp vỗ một chưởng xuống.

- Tới cả đây đi, Tả trưởng lão của phái Tiên Kiếm giới Chân Tiên phải múa kiếm cho chúng ta coi, tất cả mau đến xem một chút đi.

Nhóm Bán Thần đi đến, nhìn Tả Vân Phi trần truồng đang đứng chính giữa, chỉ trỏ.

- Múa kiếm thì có gì đáng xem?

Dạ Ma Bán Thần nói thầm.

Thiên Tu lắc đầu cười, ngược lại không ngờ đồ nhi lại muốn đùa giỡn như vậy, người này là cường giả giới Chân Tiên, nhưng nó lại muốn người ta múa kiếm với cái dạng này, hiển nhiên là đang làm nhục lão ta.

Đối với cường giả bực này, cho dù là chết cũng không thể làm như vậy, bởi vì tôn nghiêm còn quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Chẳng qua, lúc Thiên Tu cho rằng đối phương sắp sửa ra tay, lại không nghĩ rằng, cái kẻ xâm lược này vậy mà còn thật sự múa kiếm.

- Các vị, mời nhìn, sau đây ta sẽ biểu diễn một điệu múa kiếm của phái Tiên Kiếm, còn xin chỉ giáo một phen.

Tả Vân Phi ôm quyền nói.

- Coi như ta chưa nói gì.

Thiên Tu lắc đầu, ông quả thật là có cái nhìn mới đối với người của giới Chân Tiên. Đều đã đến tu vi bực này rồi vậy mà lại có thể không cần mặt mũi như vậy.

Dịch Đạo Lăng trầm giọng cười, nói:

- Tả Vân Phi ơi là Tả Vân Phi, không hổ là trưởng lão của phái Tiên Kiếm, quả thật là vì mạng sống, chuyện gì cũng có thể không quan tâm.

Các trưởng lão còn lại, cũng đều ngẩng đầu nhìn, không nói gì. Bọn họ thề chỉ cần lần này còn sống, tuyệt đối phải đem chuyện lần này truyền khắp phái Tiên Kiếm.

- Múa tạm được.

Lâm Phàm nhìn xong nói. Dạ Ma Bán Thần cũng nói:

- Ừm, thứ không hoàn hảo chính là, trứng của cái tên này, cứ luôn vung vẩy.

- Mẹ nó, ngươi sao lại cứ nói nhảm nhiều như vậy chứ, có mà xem cũng đã không tệ rồi. Cái tên ngu đần này, trái ớt nhỏ cũng vung vẩy luôn kìa, bộ mắt ngươi mù nên không thấy hả?

Thánh chửi Chế Tài nói.

- Chế Tài, có phải ngươi bị bệnh hay không, ta chọc giận ngươi cái gì hả, suốt ngày chửi ta.

Dạ Ma Bán Thần khó chịu nói. Ông ta phát hiện cái tên Chế Tài này giống như có bệnh vậy.

Thiên Tu nói:

- Đồ nhi, lần tiếp theo giới Chân Tiên xâm lược, chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.

- Ừm, tên kia trốn thoát, khẳng định sẽ nói tình hình nơi này ra, chẳng qua không sao, không phải sợ, nhưng mấu chốt chính là Nhật Chiếu tông khiến đồ nhi có chút bất an, thầy nói bọn họ có thể chặn chúng ta giữa đường hay không?

Lâm Phàm nói.

Cơ Uyên Bán Thần của Nhật Chiếu tông quả thật không hiền lành gì.

- Yên tâm có ta ở đây, Nhật Chiếu tông kia không gây nên sóng gió gì đâu.

Thiên Tu tự tin nói:

- Cũng là bởi vì có người ở đây, con mới không lo lắng chút nào, Cơ Uyên Bán Thần kia cũng chỉ là Bán Thần bình thường mà thôi, không đáng nhắc đến, trước mắt quan trọng nhất vẫn là giới Chân Tiên.

- Không biết giới Chân Tiên này bao giờ mới có thể xâm lược, thật đúng là gấp chết người mà.

Mà ở giới Chân Tiên, Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung lại xảy ra chuyện lớn. Đường Thiên Nhật muốn đem mọi chuyền hồi báo cho chưởng giáo. Nguyên Tổ Chi Địa không phải đơn giản như trong tưởng tượng như vậy, ở đó có nguy hiểm rất lớn.

Chấp sự đang đi bên cạnh Đường Thiên Nhật. Gã thân là chấp sự, khẳng định phải hầu hạ cho trưởng lão thật tốt, sau này nếu có thể đi theo Đường trưởng lão thì sẽ đạt được rất nhiều thứ tốt. Tuy rằng hiện tại Đường trưởng lão có chút không đúng, giống như tinh thần rất sa sút nhưng mà lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo mà, một chấp sự nho nhỏ như gã vẫn chẳng thể nào so sánh được.

Bây giờ, Đường Thiên Nhật ngay cả ý muốn tự tử cũng có, mười một trưởng lão dẫn đầu hạ xuống Nguyên Tổ Chi Địa, cuối cùng chỉ còn mỗi ông ta trốn thoát trở về. Nhắm mắt lại, đầy trong đầu đều là ánh mắt tuyệt vọng của đám sư đệ đang tìm kiếm sự giúp đỡ từ ông ta, ngẫm lại thôi cũng đã cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Ông ta thấy chết mà không cứu, trực tiếp trốn đi, nếu như các sư đệ xảy ra chuyện gì chỉ sợ cả đời này ông ta cũng sẽ không thể tha thứ cho chính mình.

Chẳng qua, điều khiến ông ta cảm thấy khó chấp nhận nhất chính là Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn đã bị hủy, nó chính là Tiên Khí thượng phẩm, cũng là gốc rễ của ông ta, bây giờ không còn nữa thì trong môn phái này, ông ta còn tính là trưởng lão cái gì chứ, thực lực lập tức tụt dốc không phanh.

- Đường sư đệ, sao đệ lại trở về rồi?

Lúc này, một giọng nói từ xa truyền đến.

Các trưởng lão ở trong đại điện đều trưng vẻ mặt mờ mịt nhìn Đường Thiên Nhật, đệ ấy không phải là mang theo một nhóm người qua bên kia rồi sao, tại sao lại trở về rồi?

- Chưởng giáo, đã xảy ra chuyện rồi.

Đường Thiên Nhật bi phẫn muốn chết hô lên, khóe mắt có hai giọt nước, lộ vẻ vô cùng chua xót và bất lực. Thậm chí ngay cả ý muốn tự tự cũng có. Chuyện này không phải là vì bọn họ bất tài mà là bởi vì thổ dân quá mức xảo trá.

Người đàn ông ngồi ngay ngắn trên bảo tọa bày ra vẻ mặt ngưng trọng, không có chút khí tức gì nhưng mà ánh mắt kia lại khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, tràn ngập vẻ uy nghiêm vô thượng.

- Đường trưởng lão, đã xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại trở về một mình? Chuyện ở Nguyên Tổ Chi Địa hẳn là giải quyết không thành?

Chưởng giáo hỏi.

- Chưởng giáo, đã xảy ra chuyện rồi, ta dẫn đầu mười một sư đệ đi đến Nguyên Tổ Chi Địa thì bị thổ dân vây công, chỉ có một mình ta trốn thoát.

Đường Thiên Nhật rất bi phẫn nói:

- Là lỗi của ta, là ta không bảo vệ tốt cho các sư đệ.

Náo động! Ngay khi Đường Thiên Nhật nói xong, các trưởng lão xung quanh liền hoàn toàn bối rối. Nói giỡn sao, mười hai vị trưởng lão đi đến Nguyên Tổ Chi Địa mà cuối cùng chỉ có mỗi Đường Thiên Nhật trở về. Đây chính là mười hai vị trưởng lão có tu vi Luyện Hư Hợp Đạo đó, cái nơi Nguyên Tố Chi Địa này còn có thể có chiến lực mạnh mẽ đến vậy hay sao?

Không thể nào, ngay lập tức liền có một trưởng lão đứng dậy, nói:

- Đường trưởng lão, ngươi cũng quá hàm hồ đi, hay là nói ngươi có vấn đề. Nếu như ngươi nói bọn họ đều đã bị thổ dân bắt giữ, vậy sao ngươi còn có thể trở về? Đừng nói là bởi vì ngươi có Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn nhé.

- Hoàng Nhân, lời này của ngươi là có ý gì? Không phải là nói Đường Thiên Nhật ta phản bội môn phái, khiến cho bọn hắn lọt vào Nguyên Tổ Chi Địa chứ?

Đường Thiên Nhật tức giận nói.

- Hừ, chân tướng là gì có lẽ chỉ có mình ngươi mới biết được.

Hoàng Nhân âm dương quái khí nói.

- Chân tướng? Còn có thể có chân tướng gì nữa chứ? Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn của ta cũng bị những thổ dân kia làm hỏng.

Đường Thiên Nhật tức giận nói mà đáy lòng đang không ngừng rỉ máu. Có được Tiên Khí thượng phẩm bực này, nếu như có thể luyện hóa hoàn toàn, dù có là chuyện thành tiên thì cũng không phải là không có khả năng nhưng mà hiện tại thì chả còn gì nữa. Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn của ông ta, đã hoàn toàn biến mất.

- Cái gì?

Bình Luận (0)
Comment