Trưởng lão xung quanh kinh hãi, bọn họ không ngờ Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn của Đường Thiên Nhật lại bị thổ dân phá hỏng. Chuyện này cũng quá khó tin đi. Ai ai cũng biết, Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn của Đường Thiên Nhật mạnh mẽ thế nào, nó thế nhưng là Tiên Khí cao cấp nhất.
Mà Đường Thiên Nhật cũng bởi vì có được Tiên Khí bực này mới có thể đi đến mức hiện tại. Đồng thời thứ kinh khủng hơn chính là cái Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn này có cả thảy là hai mươi tầng phong ấn, mà ông ta cũng chỉ mới giải được đến tầng thứ mười, nếu như giải khai toàn bộ hai mươi tầng thì sẽ khủng bố thế nào đây, chuyện này cũng không phải nói tưởng tượng thì có thể tưởng tượng ra được.
Hoàng Nhân trưởng lão cười thầm trong bụng, không ngờ Đường Thiên Nhật lại gặp phải tình huống như vậy, thật đúng là hả hê lòng người.
- Ngươi nói đều là thật?
Chưởng giáo kinh hãi, cũng không dám tin, nếu quả thật là vậy, tổn thất kia thật đúng là vô cùng nghiêm trọng.
- Chưởng giáo, lời ta nói đều là thật, Tư Đồ Thiên trưởng lão và Hạng trưởng lão trước đây đi vào Nguyên Tổ Chi Địa đến giờ vẫn chưa hề đi ra, ta mang theo các sư đệ tiến vào chính là muốn cứu hai người bọn họ. Thật không ngờ những thổ dân kia lại canh giữ ở cửa vào, chờ đến lúc chúng ta đến liền đột ngột đánh úp, đánh khiến cho chúng ta không kịp trở tay, cuối cùng chỉ có ta sau khi để lại Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn mới có thể khó khăn lắm chạy thoát.
Đường Thiên Nhật trầm giọng nói, không thể tin được toàn bộ chuyện này đều là sự thật, ông ta rất hy vọng có người có thể đánh thức mình dậy.
Chưởng giáo lập tức đứng dậy, trong mắt lóe lửa giận, đây chẳng phải là nói còn chưa bắt đầu giáng lâm mà đã tổn thất mười ba vị trưởng lão sao, mà Đường Thiên Nhật lại còn mất đi Tiên Khí thượng phẩm.
Chuyện này…
Hoàng Nhân nói:
- Đường Thiên Nhật, ngươi đầy miệng hồ ngôn loạn ngữ, theo ghi chép của môn phái cổ tịch, Nguyên Tổ Chi Địa sao có thể mạnh như vậy được, theo ghi chép, thổ dân nơi đó vừa nhỏ yếu lại vừa ngu muội…
Nghe thấy câu nói này, Đường Thiên Nhật rốt cuộc không thể nhịn được nữa, gầm lên:
- Ngươi câm miệng đi cho ta. Cổ tịch, cổ tịch gì đó, tất cả đều là gạt người, căn bản không giống như những gì đã được ghi chép. Ít nhất có hai ba mươi cường giả thổ dân đánh tới, vả lại thực lực mạnh đến đáng sợ, ngay cả Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn của ta cũng khó mà cản nổi.
Ông ta hiện tại thật sự là sắp hận chết lão tổ tông viết ra cổ tịch. Mắt mù thì cũng thôi, con mẹ nó lại còn khoác lác, một đời rồi lại một đời truyền xuống, hại người ta thật là thê thảm. Nếu như biết quan tài của lão tổ tông ở đâu, ông ta cũng muốn đi lên trực tiếp hất đổ quan tài luôn.
Đám người nghe vậy, vẻ mặt đều sững sờ, hai ba mươi cường giả thổ dân?
Lực lượng như vậy coi như có phần kinh khủng, hơn nữa còn có thể đánh nát Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn, thực lực như vậy, họ đã không dám tưởng tượng thêm nữa. Cho dù là bọn họ cũng không dám nói có thể làm gì được Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn.
- Chưởng giáo, hiện tại không nên chậm trễ, mau đi cứu các sư đệ ra mới là chuyện quan trọng nhất.
Đường Thiên Nhật vội vã la lên:
- Mười ba vị trưởng lão của phái ta rơi vào trong tay thổ dân, nếu như xảy ra chuyện gì thì đối với phái ta chính là một tổn thất cực kỳ to lớn.
Chưởng giáo đứng dậy, trong mắt lóe kim quang, trầm tư một lúc sau đó trực tiếp mang theo đám người xé rách hư không chạy đến phương trời xa. Thân là chưởng giáo, việc này ông ta không thể không quản được, mười ba vị trưởng lão nếu như bỏ mạng tại Nguyên Tổ Chi Địa, đối với môn phái mà nói chính là một loại đả kích, lại càng là tổn thất không thể chịu đựng nổi.
…
Lối vào Nguyên Tổ Chi Địa.
Lối vào này cũng là nơi duy nhất mà tu sĩ Luyện Hư Hợp Đạo có thể chống đỡ tiến vào.
Một đám đệ tử đang chờ đợi ở chỗ này.
- Tả Vân Phi của phái Tiên Kiếm hình như đã đi vào được một thời gian dài rồi đi, sao còn chưa ra nữa?
Một đệ tử chân truyền hơi nghi hoặc hỏi, không phải là ở bên trong tốt quá nên không nỡ đi ra chứ.
- Theo ta thấy, bọn hắn chắc hẳn đã xong đời rồi, đám Đường trưởng lão đi vào cũng chỉ có mỗi mình Đường trưởng lão thoát ra một mình, cũng biết bên trong nguy hiểm đến cỡ nào rồi.
- Ừm, đúng là như vậy, Nguyên Tổ Chi Địa xem ra rất nguy hiểm, vượt xa những gì chúng ta vẫn tưởng tượng.
Bọn họ thân là đệ tử chân truyền của môn phái, đầu óc lại không ngu ngốc, ngay cả Đường trưởng lão cũng đều ngã lộn cổ ở bên trong đó, nếu như bọn họ đi vào chỉ sợ ngay cả một cái rắm cũng chẳng thể nào thả ra nổi.
Đột nhiên, đất trời nơi phương xa chấn động.
- Bái kiến chưởng giáo!
Có một số đệ tử chân truyền chưa phát hiện, nghe thấy thanh âm này liền lập tức giật nảy mình, không ngờ chưởng giáo lại tới đây. Chỉ là, lúc bọn họ nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của chưởng giáo, liền biết hiện tại tâm tình của chưởng giáo đang rất không tốt cho nên cũng đều thành thành thật thật đứng yên tại chỗ, nhìn xem chưởng giáo sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Đường Thiên Nhật nói:
- Chưởng giáo, có phải chúng ta nên cùng đi vào, chém giết những thổ dân kia để cứu các sư đệ ra hay không?
- Ta không thể đi được, nếu như bị các môn phái khác phát hiện cơ hội như vậy, chỉ sợ ta cũng chỉ có thể vĩnh viễn sống tại Nguyên Tổ Chi Địa.
Chưởng giáo nhìn chằm chằm khe hở, muốn nhìn rõ hết thảy bên trong nhưng nhìn một hồi, liền chuyển ánh mắt đi, nói:
- Đường trưởng lão, chuyện này vẫn cần ngươi xuống dưới một chuyến mới được.
- Cái gì?
Đường Thiên Nhật dấu hỏi đầy đầu nhìn chưởng giáo, muốn ông ta xuống dưới đó? Không được, chuyện này không thể được, xuống dưới liền phải chết, những thổ dân kia ông ta thật sự không muốn nhìn thấy nữa, thật sự là quá mức kinh khủng.
- Đường trưởng lão, chuyện này do ngươi mà ra, hay là ngươi còn muốn để chưởng giáo xuống dưới cùng ngươi hay sao?
Hoàng Nhân trưởng lão nói.
Những trưởng lão xung quanh cũng đồng ý với lời nói này, chưởng giáo tất nhiên không thể mạo hiểm được, nếu như Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung mà mất đi chưởng giáo, các môn phái còn lại lại thừa lúc vắng mà xâm phạm, hậu quả kia khó mà tưởng tượng nổi.
- Chưởng giáo, những thổ dân kia quá mức lợi hại, coi như ta có xuống dưới cũng chỉ vô ích thôi.
Đường Thiên Nhật vội vàng nói. Đừng có đùa, chuyện này mẹ nó sao lại là ông ta xuống dưới nữa chứ. Vả lại Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn cũng đã bị những thổ dân kia làm hỏng, nếu như ông ta xuống dưới còn có thể dùng thứ gì liều mạng cùng đối phương đây, không được, chuyện này tuyệt đối không được, chỉ là chưởng giáo đã mở miệng, ông ta cũng không biết phải làm thế nào cho phải.
- Không sao, một tia thần niệm của ta sẽ theo ngươi xuống đó, đồng thời ngươi hãy mang theo cái này.
Chưởng giáo đưa tay ra, một pháp bảo hình chiếc chuông phiêu đãng bay ra, sau đó trong không trung chấn động một chút, một cỗ âm thanh vang lên, vang vọng cả đất trời.
- Đây là Tiên Khí thượng phẩm Địa Nguyên Chung.
Đường Thiên Nhật cả kinh, không ngờ chưởng giáo lại đem Tiên Khí bực này giao cho ông ta.
- Có Địa Nguyên Chung hộ thể, có thể đảm bảo cho ngươi vạn tà bất xâm, mà lần này ngươi xuống dưới đó cũng chỉ là để truyền lời, bản phái nguyện ý thương lượng cùng bọn chúng một chút.
Chưởng giáo nói.
Tình hình hiện tại, không phải chỉ cần dùng vũ lực là có thể giải quyết được, Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung không chịu nổi việc tổn thất những trưởng lão này, chỉ có thể đàm phán với những thổ dân này mà thôi.
Hoàng Nhân trưởng lão nói:
- Hai giới giao chiến, không chém sứ giả, có Địa Nguyên Chung của chưởng giáo hộ thể. Những thổ dân này cũng chẳng thể làm gì, huống hồ chưởng giáo còn ký thác thần niệm, nói chuyện với bọn chúng, ngươi chỉ là đi một chuyến mà thôi, còn có chuyện gì nguy hiểm chứ?
- Vậy sao ngươi không đi xuống đi?
Đường Thiên Nhật thật sự không muốn xuống dưới đó, cho dù có Địa Nguyên Chung hộ thể, ông ta vẫn có chút sợ hãi.
Việc thổ dân hủy đi Bát Sát Hoàng Tuyền La Thiên Bàn của ông ta đã để lại trong lòng ông ta một bóng ma thật lớn, trong lúc nhất thời khó mà tiêu trừ được. Bây giờ còn chưa qua bao lâu đã lại muốn ông ta đi xuống đó, ông ta sợ hãi tột độ.
Hoàng Nhân trưởng lão cười, nói:
- Ta xuống dưới đó làm gì? Cũng không phải ta bỏ rơi các sư đệ hay là nói Đường Thiên Nhật ngươi đã sợ hãi rồi?
-Ngươi…
Đường Thiên Nhật trong lòng có lửa nhưng không thể làm gì khác, chỉ có thể tiếp nhận. Trong lòng thầm lẩm nhẩm một câu:
- Con mẹ nó!