Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
- Ta muốn đi theo Lâm sư huynh đến Chân Tiên Giới, ngươi có đi không?
Các đệ tử của Viêm Hoa tông bắt đầu bàn tán. Sau khi Lâm sư huynh trở về đã thông báo muốn dẫn theo một nhóm đệ tử tiến vào Chân Tiên Giới. Đối với vấn đề này, bọn họ vô cùng kích động, có thể đến thế giới mới thần kỳ xem một chút thôi cũng có thể khiến cho bọn họ vô cùng hưng phấn.
- Nhất định phải đi.
- Ngươi đi làm sao được, tu vi của ngươi không đủ. Lâm sư huynh nói người có tu vi thấp nhất phải đạt đến Thiên Cương Cảnh
- Cái gì? Vậy ta Cương Cảnh tầng chín cũng không được đi nữa?
- Ừ, không còn cách nào khác. Hôm qua ta vừa đột phá. Hiện giờ ta đã là Thiên Cương Cảnh tầng một, khiến cho ngươi lung túng rồi.
Các đệ tử đều bàn tán, còn có cả đệ tử muốn đi tự tử.
Yêu cầu của Lâm sư huynh là phải đạt đến Thiên Cương Cảnh. Mà một số ít đệ tử tu vi bị kẹt ở Thiên Cương Cảnh tầng chín, coi như muốn đi cũng chẳng được. Bởi vậy trong khoảng thời gian này, một ít đệ tử liều mạng muốn tăng tu vi lên Thiên Cương Cảnh nhưng vì tích lũy không đủ nên không còn cách nào khác.
…
Núi Vô Địch.
Ếch Xanh ngồi xổm ở nơi đó, đôi mắt ếch nho nhỏ thấy những tên bận rộn này thì cảm thấy khó hiểu.
- Chân Tiên Giới này rốt cục là nơi nào, rõ ràng là xâm lấn nơi này lại bị người ta xâm lấn lại. Bổn Thanh Oa đã sống mấy vạn năm, còn chuyện gì chưa từng thấy đâu, đúng là mất mặt.
Thanh Oa cảm thán, thật sự không còn lời nào để nói, lần đầu tiên thấy có chuyện như vậy. Tuy nhiên, nó luôn cảm thấy chuyện không nên trở thành thế này, dù sao vấn đề chính là nằm ở nơi đó. Có điều nhất thời, Thanh Oa nó sống mấy vạn năm cũng không nghĩ ra có vấn đề ở chỗ nào.
Thanh Oa đang trầm tư thì đột nhiên cảm thấy phía sau mình có một luồng khí vô cùng khủng bố đang đến, không cần nhìn cũng biết là ai tới.
Bàn chân phải che mặt, chậm rãi vuốt xuống. Mặt ếch vốn nghiêm túc, giờ chuyển thành bộ dáng rất là hưng phấn, rất là vui vẻ.
- Chủ nhân, ngài cuối cùng cũng trở về.
Lạch cạch!
Lâm Phàm nắm Thanh Oa trong tay, cẩn thận nhìn.
- Lần này chúng ta cùng đi với nhau.
- Chủ nhân, đi đâu thế? Oa Oa ở đây là được rồi, ta còn phải luyện đan cho ngài nữa.
Trong lòng Thanh Oa kêu lên vài tiếng, thật sự không ổn. Cái tên liều mạng này muốn dẫn nó theo, một trăm lần nó cũng không đồng ý.
Ầm!
Lâm Phàm lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra, đặt ở đó.
- Cho ngươi thêm một cơ hội nói lại.
Thanh Oa nhìn Thiên Hà Vương Đỉnh của Lâm Phàm, lại quay lại nhìn cái tên liều mạng này một chút, trong lòng bắt đầu chửi rủa. Sao không có một đạo sấm sét đánh chết cái tên này đi mà lại để cho hắn sống sót trên thế gian này làm hại con dân.
- Chủ nhân đi đâu, Thanh Oa liền theo đến đó, Thanh Oa không nỡ rời xa chủ nhân.
Thanh Oa rơi lệ đầy mặt nói.
- Khóc cái gì, không muốn đi?
Hắn biết Thanh Oa này đang không thành thật, cũng chẳng cần mặt mũi, cái gì cũng nói được.
Thanh Oa kêu khổ trong lòng. Sao lại không muốn? Nhưng ai mà muốn đi với một tên liều mạng cơ chứ.
- Sao có thể, Oa Oa khóc vì vui vẻ. Đây là nước mắt vui vẻ, chứ không phải nước mắt tuyệt vọng. Có thể ở cùng với chủ nhân là chuyện khiến Oa Oa hạnh phúc nhất. Nếu có người muốn chia tách chủ nhân và Oa Oa, Oa Oa nhất định sẽ liều mạng với hắn.
Thanh Oa chân thành bộc lộ, nhìn vẻ mặt này tựa như nói những lời tự đáy lòng, không thể giả được.
- Chủ nhân, lần này xâm lấn Chân Tiên Giới có phải rất khó khăn hay không? Tuy nhiên ngài yên tâm, Oa Oa nhất định sẽ dồn toàn lực luyện chế đan dược cho chủ nhân.
Thanh Oa vỗ ngực, tự tin nói.
- Không phải, chỉ là cảm thấy bên người không có ai hô “lợi hại” thì có chút không quen. Chủ nhân lần này cho ngươi cơ hội được hô “lợi hại”. Trở về thu dọn một chút, chuẩn bị theo ta lên đường.
Lâm Phàm nói xong liền rời đi, hắn phải đi Luyện Đan Đường tìm Địa Linh Địch Địch.
Nhìn kẻ liều mạng rời đi, Thanh Oa đặt mông ngồi xuống, hơi tuyệt vọng.
- Haiz, vì sao ta lại khổ như thế cơ chứ.
Thanh Oa cúi đầu xuống, từ khi gặp cái tên liều mạng này ở Vạn Quật Môn liền chưa từng gặp được chuyện tốt. Ở dưới mái hiên nhà người khác, không thể không cúi đầu. Mình thế nhưng là Thanh Oa sống mấy vạn năm, vốn nên được vạn người ngưỡng mộ, thật không nghĩ đến sẽ biến thành cái dạng này.
Nhưng rất nhanh, đôi mắt nhỏ mê mang của Thanh Oa phát sáng.
- Vợ ơi, chờ ta trở về, ta nhất định sẽ trở về với nàng.
Nó đã quyết định xong, chỉ cần có thể gặp lại vợ của nó, khổ đến mấy cũng không phải vấn đề.
…
Thánh Đường tông.
Sinh hoạt hỗn loạn của Thánh chơi gái gần đây vui vẻ biết bao. Thánh Chủ không có ở đây, không ai quản hắn. Mà giao dịch gần đây có chút lớn nhưng thu hoạch cũng không tệ.
- Hỗn Loạn đại nhân, người thật lợi hại.
Trên giường, một nữ đệ tử nhìn Hỗn Loạn với đôi mắt say đắm, trong lòng khỏi nói là vui vẻ cỡ nào. Cuối cùng cũng có thể lên được giường của Hỗn Loạn đại nhân, chuyện này đối với nàng ta mà nói là một tiến bộ rất lớn.
Hốn Loạn cười, lấy một viên đan dược Địa Giai từ trong nhẫn trữ vật.
-Giao dịch công bằng, ngươi tình ta nguyện, ngươi phục vụ ta cũng tốt, đáng giá.
- Tạ ơn Hỗn Loạn đại nhân.
Nữ đệ tử cầm đan dược, nụ cười trên mặt tươi như hoa.
Hiện giờ trong tông môn đang bí mật lưu truyền, nếu như chưa từng lên giường của Hỗn Loạn Quân Chủ thì chỉ có thể nói ngươi thực sự không ổn. Thậm chí, tập tục này đã trở thành một xu hướng, chỉ là đối với các nam đệ tử của Thánh Đường tông mà nói thì trong lòng bọn họ thật ra đang rỉ máu. Bao nhiêu sự muội sự tỷ đều rơi vào độc thủ của Hỗn Loạn Quân Chủ.
Tình hình của Lôi Đình Quân Chủ gần đây cũng không tốt. Bảo khố của tông môn và phòng riêng của các đệ tử vẫn thường xuyên xảy ra chuyện ăn cắp như ở chỗ không người. Các đệ tử tông môn oán thán dậy đất. Có một đệ tử, thật vất vả mới có được một viên đan dược Địa Giai trung phẩm để ở trong phòng nửa ngày, đến lúc trở về lại phát hiện không thấy đan dược. Lúc này, đối với đệ tử đó mà nói, thực sự muốn tự tử cho rồi.
- Thánh Chủ, người trở lại rồi. Nếu như vẫn chưa trở lại, tông môn thật sự sẽ xong đời.
Đán Ác Quân Chủ nỏng nảy:
- Thánh Chủ, tông môn gần đây liên tiếp xảy ra trộm cướp. Mà cái lão thất phu Hỗn Loạn kia càng ngày càng coi trời bằng vung, không có ai trông giữ hắn ta, quan hệ của hắn ta với các nữ đệ tử càng ngày càng phức tạp khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
- Lần trước, hắn ta... hắn ta dám cùng một nữ đệ tử làm chuyện đó trong nhà vệ sinh. Ôi, lão phu thực sự nói không nên lời.
Đán Ác Quân Chủ vẻ mặt phức tạp, khó mà mở miệng. Ông ta cảm thấy lão thất phu Hỗn Loạn này đã thay đổi, trở thành người không giống như trước kia.
Thánh Chủ nhìn thoáng qua Đán Ác Quân Chủ, ánh mắt toát ra một loại tâm tình không vui. Tại sao vừa mới trở lại tông môn, cái tên này cứ đâm thọc người khác. Đối với Thánh Chủ mà nói, ông ta không quá thích loại người đâm thọc người khác thế này.
- Ừ, biết rồi, phân phó xuống đệ tử của tông môn tập hợp lại, theo bổn Thánh Chủ tiến vào Chân Tiên Giới.
- Hả?
Đán Ác Quân Chủ ngây người.
- Thánh Chủ, chuyện của Hỗn Loạn...
- Hỗn Loạn thì sao? Phát sinh chuyện gì đó với nữ đệ tử thì có làm sao. Ta nói ngươi cái tên này, sao cứ suốt ngày phải đâm thọc Hỗn Loạn thế, có thời gian rảnh rỗi thì tìm cái người ăn cắp kia đi.
Thánh Chủ không nhịn được nói, trong đầu ông ta toàn là chuyện Chân Tiên Giới, những chuyện nhỏ nhặt này bây giờ ông ta không muốn quản, lãng phí thời gian.
- Thánh Chủ, ta đang điều tra xem rốt cục là ai ăn cắp.
Đán Ác Quân Chủ nói. Thân là người phụ trách quản lý việc lớn nhỏ trong tông môn, nhất định phải quản lý tông môn một cách nghiêm túc rõ ràng, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ một con sâu làm rầu nồi canh.