Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
- Đồ nhi, con như vậy có ổn hay không?
Thiên Tu lo lắng hỏi.
Lâm Phàm:
- Thầy đừng nói như vậy, khí thế của chúng ta không thể yếu, nếu để cho bọn họ biết, ta không vững vàng, chẳng phải là sẽ không đáp ứng ngay lập tức sao, cho nên hiện tại đồ nhi mới hung hăng như vậy chính là muốn tạo áp lực cho bọn họ.
Vẻ mặt Thiên Tu lộ rõ sự lo lắng, cái trạng thái vừa nhìn thì hoàn toàn không có, chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra, nhưng rất nhanh, trạng thái này liền biến mất, bình tĩnh trở lại.
- Chưởng giáo, ngài vừa nhìn thấy gì không?
Hoàng Nhân nhỏ giọng nói, ông ta vừa mới nhìn thấy hai tên thổ dân kia đang thì thầm với nhau cái gì đó, mà lão thổ dân kia lại có vẻ mặt lo lắng, cái này nói lên điều gì?
Nếu dùng đầu óc suy nghĩ một chút, có lẽ sẽ không quá khó để hiểu, cái này rốt cuộc là sao.
- Thấy được.
Triêu Bạch Đế gật đầu.
Mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng cũng nhìn thấy rõ ràng, tên thổ dân này chỉ sợ là đang thổi phồng lên mà thôi.
Nếu như là lão đầu thổ dân kia tham chiến, có lẽ ông ta sẽ cho rằng, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ cơ hội nào, bởi vì lão đầu kia không hề tầm thường chút nào.
- Các ngươi nghĩ thế nào, có đồng ý hay không, nếu như không thì quên đi, cũng đừng nói là bản phong chủ không cho các ngươi cơ hội.
Lâm Phàm nói.
Triêu Bạch Đế không hề do dự, ông ta cảm giác tên thổ dân này giả vờ ngông cuồng, chỉ sợ chẳng mấy chống sẽ thay đổi lộ ra bộ mặt thật mà thôi, bởi vậy nhanh chóng mở miệng.
- Được, không có vấn đề, vậy cái này phải đa tạ Lâm phong chủ cho cơ hội này.
- Mắc câu rồi.
Lâm Phàm trong lòng cười, nhất thời trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, trong nháy mắt lại biến mất.
Đương nhiên, một màn này, Triêu Bạch Đế đều nhìn thấy hết.
- Thì ra tên thổ dân này là đang giả vờ giả vịt, tốt lắm, như vậy thì hắn phải trả giá đắt cho cái hành động này của hắn.
Trong lòng Triêu Bạch Đế cười khẩy.
- Chưởng giáo, trận này để ta lên.
Trưởng lão Hoàng Nhân xin chiến.
- Ừ.
Triêu Bạch Đế gật đầu, đồng ý cho Hoàng Nhân xuất chiến, Hoàng Nhân là trưởng lão còn lại, tu vi yếu nhất, nhưng cũng có thể kiểm tra được thực lục của tên thổ dân này rốt cuộc là như thế nào.
Mặc dù ông ta biết, tu vi của tên thổ dân này là Luyện Hư Hợp Đạo, nhưng cảnh giới cỡ này, cũng phân chia cao thấp, về phần cao đến mức nào còn phải đợi nghiệm chứng.
Người của các phái ẩn núp, trái lại lên tinh thần, sắp bắt đầu rồi, việc này có chút thú vị đó.
Lâm Phàm lơ lửng trên không, siết nắm đấm lại, chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể khai chiến.
- Lâm phong chủ, lão phu là Hoàng Nhân, trưởng lão của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, lát nữa chiến đấu, ngộ nhỡ đả thương Lâm phong chủ, thì xin lượng thứ.
Hoàng Nhân mở miệng nói, một đạo thanh khí bay lên, quấn quanh người ông ta.
- Huyền Long khí, không nghĩ tới Hoàng sư đệ vừa ra tay liền xuất ra toàn bộ thực lực, tên thổ dân này gặp phải xui xẻo rồi, Huyền Long khí này tuyệt diệu vô cùng, có thể sánh với một số tiên khí thượng phẩm đó.
Một tên trưởng lão vừa cười vừa nói, cảm giác tên thổ dân này chắc chắn sẽ không chống đỡ được.
Lâm Phàm:
- Hoàng trưởng lão, ngươi phải suy nghĩ cho kĩ, nếu như động thủ mà thua, có thể là phải giống như bọn họ, áo không đủ che thân nên ngồi xổm ở nơi đó.
Lời này nghe giống như là ý tốt.
Nhưng đối với Hoàng Nhân mà nói, tên thổ dân này rõ ràng là đang sợ sệt.
- Ha ha ha, không cần, ta thua thì tùy ý xử trí, Lâm phong chủ ra chiêu đi.
Hoàng Nhân cười, ngón tay chỉ pháp quyết, quấn quanh trên thân Huyền Long khí, đột nhiên bay lên, so với lúc trước thì thô to hơn mấy lần.
Tạo lên một Huyền Long khí dữ tợn hơn, bao phủ tới chỗ của Lâm Phàm.
- Có chút thú vị, nhưng cái này không đủ lớn.
Lâm Phàm nhẫn nhịn, kỳ thật hắn rất muốn một quyền giải quyết đối phương, nhưng mà như vậy thì quá cuồng bạo rồi, những người sau sẽ bị hù dọa không ai dám lên nữa, đây chẳng phải là uổng phí sao.
Bởi vậy, nhẫn một chút trời yên biển lặng, sau đó sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Trong chốc lát, không gian chấn động.
- Ngự Thiên Chưởng!
Trưởng lão Hoàng Nhân cảm giác hình như mình đang chiếm thế thượng phong, đấu với tên thổ dân này, hắn lại không ngừng né tránh, bởi vậy ông ta cũng thả lỏng bản thân, trực tiếp đánh một trưởng tóm gọn hắn.
Không gian chấn động, pháp lực hùng hậu ngưng tụ thành bàn tay to, lao về phía Lâm Phàm muốn tóm hắn.
- Lợi hại, không nghĩ tới trưởng lão Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung lại có chiêu này, xem ra là ta đã coi thường các ngươi.
Trong không gian Lâm Phàm không ngừng thoắt ẩn thoắt hiện, nhanh chóng xuất hiện trước mặt trưởng lão Hoàng Nhân.
Năm ngón tay nắm lại, đấm ra một quyền.
- Hả?
Hoàng Nhân sững sờ, vội vàng phản kích, một chưởng vỗ vào người Lâm Phàm.
Chỉ là giờ phút này, Lâm Phàm đấm một quyền, nhằm ngay vào phần bụng của Hoàng Nhân, sức mạnh cuồng bạo trực tiếp xuyên qua người, hai con ngươi trưởng lão Hoàng Nhân chợt trợn lên, phun ra ngoài một ngụm máu.
Mà Lâm Phàm cũng ôm ngực, muốn thổ huyết, nhưng hắn cắn chặt hàm răng, nhịn được, sắc mặt vẫn đỏ bừng như trước, dường như rất là thống khổ.
- Quả nhiên lợi hại, có thể may mắn chống đỡ được nửa chiêu.
Lâm Phàm nói, một tay túm trưởng lão Hoàng Nhân, sau đó nhanh chóng ném về phía đằng sau mình.
Chế Tài Quân Chủ cười to tiến lên, tóm Hoàng Nhân lại.
- Tại sao có thể như vậy, chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi mà.
Hoàng Nhân trong lòng không cam tâm, vừa nãy đã đánh trúng tên thổ dân này rồi mà.
Nếu như ông ta vừa nãy thi triển bí pháp, né tránh được, chắc chắc sẽ không dính một quyền này.
Nhưng bây giờ cho dù nói cái gì cũng đểu vô dụng rồi.
Mặc dù ông ta hối hận nhưng phát hiện thực lực của tên thổ dân này cũng không cường đại như vậy, tuyệt đối sẽ không thể tiếp tục chống đỡ được nữa.
Thiên Tu nhìn đồ nhi ở trên, trong lòng thở dài, cảm giác đồ nhi bảo bối của mình thật sự là quá nham hiểm, có cần phải giả bộ giống như người ta vậy không?
Đây rõ ràng chính là muốn đào hố để cho người ta nhảy vào mà.
Người của các phái, nhỏ giọng thảo luận.
- Thực lực của tên thổ dân này, cũng không lợi hại như vậy, ngay cả Hoàng Nhân cũng có thể khiến hắn bị thương.
- Ừ, hoàn toàn chính xác, nhưng cũng không thể coi thường, tuổi còn trẻ mà đã có thực lực như này, cuồng vọng một chút cũng là đúng thôi.
Trong lòng Triêu Bạch Đế thở phào nhẹ nhõm, thì ra là thế, xem như đã thấy rõ được thực lực của cái tên này rồi.
Phân cao thấp với Hoàng Nhân thì chỉ nhỉnh hơn một chút cũng không có cường đại.
Lúc này, ông ta muốn tự mình ra tay, đánh bại tên thổ dân này, cứu trưởng lão của môn phái về, nhưng trưởng lão Thanh Vân ở bên cạnh lại chủ động xin chiến.
- Chưởng giáo, người này giao cho ta xử là được, thực lực thế này, không cần chưởng giáo và các vị sư huynh ra tay đâu.
Trưởng lão Thanh Vân, mặc áo bào xanh, bên trên áo bào có hình vẽ chín đám mây xan, trong lúc giơ chân nhấc tay đều mang theo phong thái Tiên gia.
Ông ta xin chiến cũng muốn dẹp tên thô dân này trước mặt đông đảo các môn phái, thể hiện một phen, để bọn họ biết thực lực của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung.
- Lâm phong chủ, lão phu là Thanh Vân, là người tiếp theo sẽ chiến với ngươi, xin Lâm phong chủ hạ thủ lưu tình.
Ngữ khí Thanh Vân khiêm tốn, nhưng ánh mắt kia lại lóe lên vẻ đắc ý.
Nếu như thực lực của tên thổ dân này, chỉ có thế thôi thì chẳng có bất cứ vấn đề gì.
Lâm Phàm cười nói:
- Không dám, không dám.
Chỉ là trong lòng, cũng đang mắng chửi bọn ngu đần này, lại còn tưởng bản phong chủ dễ bị bắt nạt, nhưng như vậy cũng tốt, không vội, dù sao thì lát nữa các ngươi cũng biết ngay thôi, là đau xót dường nào.
Lập tức, hai người giao thủ.
Mọi người ở đây đều rất kinh hãi, Thanh Vân cũng quá mạnh đi, vừa lên mà đã xuất ra toàn bộ thực lực, trên người mặc y phục giống như tiên nhân, trong tay cầm tiên khí, không ngừng đánh về phía thổ dân kia.
Tiên quang bắn ra bốn phía, bao phủ toàn bộ trời đất.
Tu sĩ cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo, xuất thủ phi phàm, mỗi một lần ra tay đều có thể tạo ra rất nhiều Pháp Tắc lớn.
- Lâm phong chủ, chẳng lẽ ngươi chỉ có chút thực lực này thôi sao? Nếu như vậy chỉ có thể khiến cho ngươi thất vọng rồi.
Trưởng lão Thanh Vân, trong tay cầm tiên khí, mỗi một lần phát động, đều có một cỗ pháp lực hụy diệt bộc phát.
- Thanh Vân này điên rồi, đây chính là muốn ra sát chiêu mà, nếu như mà hắn bị tiên khí đánh trúng, có có thể giữ được nửa cái mạng.
- Ha ha, nhìn xem tên thổ dân này bị đánh mà né trái né phải, khiến người ta cảm thấy rất buồn cười.
- Không đúng, Thanh Vân bị đối phương lừa rồi, pháp lực này tiêu hao quá nhiều, nếu như còn không hạ được tên này, ta nghĩ là không ổn đâu.
Quả nhiên, người này vừa nói xong, pháp lực của trưởng lão Thanh Vân tiêu hao quá nhiều, trên trán có mồ hôi rơi xuống.
- Trưởng lão Thanh Vân, tiên khí của ông ta thật mạnh nha, thiếu chút nữa là đánh trúng rồi.
Lâm Phàm có chút chật vật, nhưng nhanh chóng xuất hiện phía sau lưng trưởng lão Thanh Vân, mười ngón tay hợp lại, nắm thành quả đấm, đột nhiên rơi xuống, công kích dồn dập vào phần lưng của ông ta
Phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra, con ngươi Thanh Vân đột nhiên co rút lại, dường như không dám tin, ông ta vẫn đang ở thế thượng phong mà sao có thể trở thành như vậy chứ.
- Chưởng giáo, Thanh Vân chủ quan rồi, nghĩ bản thân mình mạnh hơn tên thổ dân này, liền tùy tiện phát động tiên khí, cái này tiêu hao quá nhiều pháp lực, mà lại không hề phòng thủ, thành ra là tạo cơ hội cho tên thổ dân, đáng tiếc.
- Đúng vậy, nếu như Thanh Vân chú ý tình hình của bản thân một tí thì tên thổ dân này gặp xui xẻo rồi.
Nhóm trưởng lão xì xào bàn tán nói, cảm thấy có chút hối hận, cho rằng Thanh Vân sẽ không bị như vậy.
- Làm sao có thể bất cẩn như vậy, thực lực của tên thổ dân này không phải là mạnh, lại để cho đối phương có cơ hội.
Triêu Bạch Đế hận nói.