Lâm Phàm cười:
- Nhờ vận may mà đỡ được một chiêu, thật sự là quá nguy hiểm.
Trưởng lão Thanh Vân rớt xuống dất, lúc vừa mới chuẩn bị đứng lên, lại rầm một tiếng té ngã trên mặt đất, sau đó đột nhiên quay đầu, tức giận nói:
- Ngươi làm cái gì vậy?
Chế Tài cầm cổ chân Thanh Vân kéo đi:
- Cái gì mà cái gì, thua rồi thì ngoan ngoãn một chút cho lão tử, đừng nói nhảm nữa.
- Ghê tởm, quá sơ suất.
Thanh Vân đấm vào đất, rất không cam lòng:
- Lâm phong chủ, vừa nãy là do ra quá chủ quan, ta yêu cầu chiến lại một lần nữa.
- Không được, thua là thua không có cơ hội lần thứ hai đâu.
Lâm Phàm xua tay nói.
- Haiz, biết vậy chẳng làm.
Thanh Vân hối hận vô cùng, rõ ràng có thể hạ gục đối phương, nhưng mà bởi vì bản thân quá bất cẩn, bị đối phương nắm được cơ hội, nếu như cho ông ta làm lại một lần nữa, chắc chắn sẽ không như bây giờ.
- Chưởng giáo, thực lực của hắn cũng không mạnh, tuyệt đối không nên chủ quan giống như ta.
Bộp!
Chế Tài đá một cước vào mặt Thanh Vân:
- Ngoan ngoãn một chút, đây không phải nhà ngươi đâu, còn lớn hơn, tên khốn khiếp ngươi đã bị bắt làm tù binh thì ra dáng tù bình một chút đi.
Thanh Vân bị một cước đạp này mà mắt nổ đom đóm, bên tai vang lên âm thành ồn ào, lúc mỏ mắt ra nhìn thì thấy mình những thổ dân lột sạch rồi.
Sau đó Chế Tài đá một cước vào mông Thanh Vân:
- Ngồi xổm xuống giống như bọn họ đi.
Thanh Vân tức giận thầm mắng vài tiếng, nhưng tính toán một chút, thành thành thật thật ngồi xuống với đám người kia, sau đó nhìn Hoàng Nhân, lúng túng cười.
- Quá sơ suất.
Hoàng Nhân nhìn Thanh Vân, không muốn nói chuyện cho lắm, đã đến nước này rồi mà vẫn còn cười được. Sơ ý ư? Sơ ý là sẽ chết người đó!
- Ha ha, đúng là nực cười, lại thêm hai người nữa. Ta thấy Thiên Cung các ngươi hãy đầu hàng đi, nói không chừng mấy tên thổ dân sẽ không giết tù binh đâu - Tả Vân Phi cười.
Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, mười sáu vị trưởng lão đã bị giết hai người. Bây giờ mười bốn vị trưởng lão bị bắt đi, môn phái này gần như xong đời rồi. Hơn nữa nhìn tình huống bây giờ mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc, nói không chừng không bao lâu nữa lại có thêm mấy người.
- Thiên Tu, thử nói xem có nên giết mấy tên này không?
Thánh chủ hỏi. Nếu như dựa theo ý nghĩ của ông mà nói, những người này đương nhiên không thể giữ lại nhưng tuyệt đối không phải giết vào lúc này.
- Trước tiên cứ giữ lại
Thiên Tu nói, ông biết giới Chân Tiên sẽ không đơn giản như vậy, người có thực lực mạnh nhất nhất định không phải những người này.
Bởi vì Nguyên Tổ Chi Địa còn tồn tại rất nhiều bí mật, cho dù đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấu được hết.
Hỏa Dung sư đệ đã từng gặp người đàn bà kia, cảm giác mà người này cho ông rất nguy hiểm, mặc dù khí tức bình đạm nhưng lại có thể nắm giữ được căn nguyên của thời gian, đây là trình độ kinh khủng đến mức nào, chưa đạt đến một cảnh giới nhất định nào đó, e là không thể hiểu được sự kinh khủng trong ấy. Có điều bây giờ thực lực càng mạnh, ông càng kinh hãi, căn nguyên thời gian đến bây giờ đừng nói là lĩnh ngộ, ngay cả nhìn cũng chưa nhìn thấy. Đây đã không còn là sức mạnh mà con người có thể nắm trong tay cho nên những người này, ông đề nghị muốn giữ lại coi như là giữ miếng, để đề phòng có chuyện ngộ nhỡ.
- Chưởng giáo, để ta lên. Nhìn tình huống vừa rồi của Thanh Vân, trong lòng ta rất căng thẳng, rõ ràng đã có phần thắng nhưng bởi vì lơ là mà cuối cùng thất bại, huống chi thổ dân này đã bị thương, chống đỡ không được bao lâu nữa.
Cổ Thắng xin được ra trận. Ông đã đứng ngồi không yên, gấp muốn chết rồi. Sớm biết vậy lúc trước đã xuất thủ, thổ dân như này thực lực bình thường nhưng lại vô cùng ngông cuồng, để bắt lại được thì có tốn bao nhiêu công sức đâu.
Triêu Bạch Đế cũng cảm giác tạm thời tên thổ dân này không đáng để mình phải ra tay, ánh mắt của ông ta luôn nhìn vào Thiên Tu ở bên kia, bởi vì người nọ khiến ông ta thấy nguy hiểm nhất.
Lâm Phàm cười:
- Các vị, bổn phong chủ may mắn chiến thắng nhưng nhìn các ngươi có vẻ không phục lắm. Nếu như không phục thì từng người lần lượt tới đi, bổn phong chủ tiếp.
- Ngông cuồng!
Cổ Thắng bật lên cao, tiên khí vây quanh người, sau lưng còn có hư ảnh của ngọn lửa phượng hoàng bay lên trời. Nhiệt độ xung quanh cũng dần dần nóng lên.
- Thú vị đấy! - Lâm Phàm cười.
Cũng không biết Cổ Thắng này thi triển pháp quyết gì, lòng bàn chân vốn đang trống trơn đột nhiên có từng đợt sóng lửa ùn ùn kéo tới, cả một vùng trời được chiếu sáng đỏ rực.
Người của các phái ẩn núp trong hư không không khỏi thán phục:
- Lão già Cổ Thắng này cũng khá lợi hại, có thể tu luyện quyết Phượng Hoả Niết Bàn đến mức này, ra tay một cái chính là biển lửa mấy trăm dặm, sẽ nướng chín tên thổ dân này cho xem.
- Không biết vì sao, luôn cảm giác thổ dân này có vấn đề.
- Có thể có vấn đề gì?
- Khó mà nói.
Bọn họ nhìn tình huống hiện tại, thỉnh thoảng lại đánh giá một vài câu nhưng có vài người luôn thấy cảm giác mà tên thổ dân này cho người ta có gì đó là lạ, có điều trong lúc nhất thời cũng không nói ra được.
Qua một hồi lâu, Cổ Thắng đang ung dung đã tấn công, ngay cả hoá khí cũng toả ra. Thổ dân này không đấu với ông ta mà là luôn né tránh, đồng thời mấy lần tấn công đều bị hắn chặn lại.
- Lâm phong chủ, ngươi tránh đi tránh lại như vậy là có ý gì?
Cổ Thắng thu tay lại, ngọn lửa ngừng lại trong chốc lát, mà chỉ trong tích tắc này, một bóng người đã xuất hiện ngay trước mặt ông.
- Mẹ kiếp!
Cổ Thắng kinh hãi, không ngờ mình vừa mới dừng lại, tên thổ dân này đã lén lút lao tới.
Phanh!
Lâm Phàm tung một quyền ra, đánh mạnh lên gò má của Cổ Thắng. Ngay sau đó, hai nắm đấm hạ xuống như mưa rơi vào bụng Cổ Thắng, mạnh mẽ đánh cho ông ta nằm gục trên đất.
- May mắn, may mắn thôi.
Lâm Phàm hạ xuống, túm lấy cổ Cổ Thắng ném về phía sau, tăng thêm một người cho đội tù binh.
- Thật là hèn hạ!
Cổ Thắng ho ra máu, trong lòng không phục, ông không ngờ tên thổ dân này lại hèn hạ như vậy, dám đánh lén mình.
Triêu Bạch Đế suýt nữa phun một ngụm máu ra ngoài, rất muốn nổi giận với Cổ Thắng. Ngươi đang làm cái gì đây, đang đánh tốt như vậy dừng lại làm gì, sao có thể lơ là như vậy để cho đối phương có cơ hội bắt được? Đây là chuyện chó má đến bực nào.
- Chưởng giáo, hắn. . .
Các trưởng lão xung quanh không muốn nói thêm gì nữa.
Đây là sao? Rõ ràng là cục diện tất thắng, rốt cuộc lại để đối phương có cơ hội đánh lén. Vết xe đổ vẫn còn ở đó mà vẫn dám lơ là, thật sự coi mình là vô địch sao.
Ngay cả những người vây xem cũng cảm thấy tiếc nuối cho Cổ Thắng. Đáng tiếc, thiếu chút nữa là có thể trấn áp được tên thổ dân này nhưng lại sơ xuất rồi.
- Ngọn lửa này của Cổ trưởng lão thật lợi hại, tóc của bổn phong chủ đã bị cháy xém không ít, thậm chí nhiều lần bị những ngọn lửa này đốt bị thương. Nếu như không phải Cổ trưởng lão sơ ý, bổn phong chủ muốn thắng còn phải vận động tay chân thêm chút nữa
Lâm Phàm cười nói, vẻ đắc ý kia đã chọc giận đến các trưởng lão của Thiên Cung. Bọn họ không ngừng cắn răng, thầm gào thét trong lòng. Chẳng nhẽ một chút tính toán cũng không có, lại còn vận động tay chân thêm chút, nếu không phải Cổ Thắng sơ ý thì hắn thật sự nghĩ mình có thể thắng sao.
- Ta tới.
Lại một tên trưởng lão căm phẫn trong lòng, chuyện này thật quá mất mặt.
Qua hồi lâu, giọng nói khiến bọn họ khó chịu vang lên.
- May mắn, may mắn thôi.
- Ta tới!
. . .
- May mắn , may mắn thôi.
Tù binh càng ngày càng nhiều, mà trưởng lão Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung thì càng ngày càng ít. Triêu Bạch Đế đã không thể giữ bình tĩnh nữa mà giận đến gương mặt đỏ bừng.
- Các ngươi rốt cuộc bị sao rồi, nói cho ta biết, chuyện gì đang xảy ra!
Ông đã giận thật sự, môn phái trưởng lão bị làm sao vậy, ai ai cũng đều sơ ý, sao lại có thể sơ ý cho được. Hôm nay, không chỉ có Triêu Bạch Đế thấy mờ mịt, ngay cả các môn phái còn lại cũng hoàn toàn mờ mịt.
Đánh đến bây giờ, bọn họ cũng không dám tưởng tượng rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì. Mỗi một lần bọn họ nghĩ rằng tên thổ dân này sắp xong đời rồi thì lại xảy ra biến hoá không thể hiểu được. Sau khi vị trưởng lão cuối cùng bị bắt làm tù binh, Lâm Phàm bay lơ lửng ở đó, lộ ra nụ cười bất đắt dĩ.
- Ngại quá, lại là may mắn.