Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 528 - Chương 528: Chỉ Còn Lại Mình Ngươi Thôi (2)

Chương 528: Chỉ Còn Lại Mình Ngươi Thôi (2) Chương 528: Chỉ Còn Lại Mình Ngươi Thôi (2)

Triêu Bạch Đế hít sâu một hơi, nâng tay lên:

- Các ngươi đừng lên nữa, để ta lên.

Chẳng qua là động tác nhấc tay lên rõ ràng có chút gượng gạo, sau đó không có âm thanh gì vang lên, ông ta đột nhiên phát hiện ra các trưởng lão đều đã đi hết.

- Chưởng giáo, trưởng lão Thiên Cung của các ông đều đang ở đây, ông còn muốn đấu nữa không?

Lâm Phàm tỏ ra có chút ngại ngùng, hình như là thắng quá nhiều khiến cho người ta không còn lại gì.

Triêu Bạch Đế nghe lời này, vẻ mặt hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía bên kia, chỉ thấy ba mươi mốt vị trưởng lão của môn phái, ai ai cũng đều sưng mặt sưng mũi ngồi xổm ở nơi đó.

- Chưởng giáo, sơ ý rồi.

- Đúng vậy, thật đáng tiếc, ta không nên sơ ý, nếu không người này sao có thể là đối thủ của ta.

Đến bây giờ, những trưởng lão này cũng rất hối tiếc, luôn cảm giác nguyên nhân khiến mình còn còn chút chút nữa là thắng mà cuối cùng thua trận là do sơ ý.

Khoé miệng Triêu Bạch Đế co rút, trong lòng không cam, thậm chí hối hận đã không kịp, nếu như ban đầu là ông lên thì sao có thể xảy ra chuyện như vậy.

- Ông có muốn đấu nữa không, hay là thôi đi, mấy người đã thua quá nhiều rồi – Lâm Phàm nói.

Triêu Bạch Đế đáp:

- Không được, ta còn chưa đấu, nếu như ta thắng, ngươi phải thả hết bọn họ ra.

- Cái này. . . được thôi, bổn phong chủ cũng không phải người không cho người khác cơ hội. Ông muốn cơ hội này, tôi cho ông, chỉ hy vọng ông đừng hối hận

Lâm Phàm khó khăn nói:

- Thật ra thì bổn phong chủ khuyên ông vẫn nên thôi đi, nếu như ông thua tiếp vậy thì Thiên Cung xong đời rồi.

- Ha ha ha.

Triêu Bạch Đế bật cười:

- Ta thua, không thể nào, ta tuyệt đối sẽ không sơ ý.

- Vậy cũng tốt, nếu như vậy, tới đi - Lâm Phàm ngoắc tay.

Người của các phái ẩn núp trong hư không đều không thể nói thành lời nữa.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thiên Cung cũng thật xui xẻo quá.

- Đúng vậy, trưởng lão cũng bị bắt làm tù binh, Triêu Bạch Đế đã không quay đầu được.

- Sao ta có cảm giác, Triêu Bạch Đế đã rơi vào trong một âm mưu lớn.

Bọn họ thấy lần này coi như Triêu Bạch Đế tổn thất thảm trọng, muốn cứu những trưởng lão này từ trong tay thổ dân là chuyện không thể nào nữa. Dĩ nhiên, bọn họ biết thực lực của Triêu Bạch Đế vô cùng mạnh mẽ, tuyệt đối không phải dạng tầm thường, thổ dân này coi như xong đời rồi. E là do số may mắn, thắng được từ đầu tới cuối nên mới khiến cho hắn tự cao tự đại. Nếu như là bọn họ, trong giờ phút này, nhất định sẽ không đấu bởi vì đã không cần thiết nữa.

- Được, vậy lão phu động thủ đây.

Lập tức, trời đất chấn động, pháp lực kinh khủng bùng nổ từ trên người Triêu Bạch Đế. Huyền Vũ Thiên Cung hiện lên sau lưng Triêu Bạch Đế, tiên quang toả ra bốn phía, tiên âm vang lên không ngớt. Hơn nữa bên trên Huyền Vũ Thiên Cung này còn hiện lên một con thần thú Huyền Vũ, uy thế vô cùng kinh người, khiến người ta có cảm giác khó mà chống lại được.

- Ha ha, chưởng giáo ra tay đúng là phi phàm, Huyền Vũ Thiên Cung lại càng trọng bảo, hắn làm sao có thể chống lại được

Đường Thiên Nhật cười to. Có điều, đột nhiên, ông cứ như đã gặp phải quỷ.

Lâm Phàm nhìn Huyền Vũ Thiên Cung dần hạ xuống, trời đất theo đó tối sầm, uy áp vô biên ùn ùn kéo đến.

- Lợi hại, bổn phong chủ cũng tới thật đây. Mở hết hỏa lực!

Lập tức, vô số công pháp được mở ra. Một luồng sức mạnh kinh khủng bùng nổ từ trên người Lâm Phàm, đồng thời tướng mạo cũng có biến hóa lớn. Tu luyện ngạnh công đến mức như hắn này cũng coi như ít thời gian rồi. Tóc đen rũ thẳng xuống, kéo dài đến gót chân, khi hai con ngươi của Lâm Phàm mở ra, mái tóc vốn đang nằm yên bỗng cuộn lên như mình rồng uốn lượn.

- Mẹ kiếp! Tên thổ dân này giấu thực lực.

Hư không chấn động lấy Lâm Phàm làm trung tâm, làn sóng sức mạnh lan toả ra khiến cho mấy tên đang núp trong hư không đều bị rung lên, khi bọn họ nhìn thấy tình huống này, đã kinh ngạc đến ngây người. Đây là giả trang heo ăn cọp. Hèn chi lại là may mắn, đây có thể coi như may mắn hay sao.

- Ngươi...

Triêu Bạch Đế kinh hãi nhưng đã không quay đầu được nữa, chợt quát lên một tiếng, pháp lực dâng trào, Huyền Vũ Thiên Cung trở nên càng cuồng bạo.

- Triêu Bạch Đế, bổn phong chủ tới đây.

Lâm Phàm lên tiếng, cười cười, giả bộ đến bây giờ, cuối cùng đã có thể bắt đầu. Sau đó lấy Địa Nguyên Chung từ trong chiếc nhẫn trữ vật ra, biến mất tại chỗ, xông về phía Huyền Vũ Thiên Cung, hắn giơ cao Địa Nguyên Chung trong tay, nện mạnh xuống.

- Địa Nguyên Chung của ta

Triêu Bạch Đế kinh hãi, lập tức vận pháp lực, muốn lấy Địa Nguyên Chung về nhưng dù Địa Nguyên Chung có phản kháng thế nào cũng không thoát được khỏi tay Lâm Phàm.

- Cái chuông này bổn phong chủ nhìn trúng rồi, không ai có thể lấy đi.

Sức mạnh Lâm Phàm lên đến đỉnh điểm, cưỡng ép trấn áp Địa Nguyên Chung, sau đó nắm trong tay, đập mạnh xuống.

Ầm!

Địa Nguyên Chung cùng Huyền Vũ Thiên Cung đụng vào nhau, hình thành lên làn sóng sức mạnh, cuốn sạch mọi thứ, tạo nên một trận sóng khí linh.

- Sao có thể?

Trong lòng Triêu Bạch Đế chấn động, không dám tin, ông ta không ngờ tên thổ dân này lại điều khiển Địa Nguyên Chung của mình. Không, đây không phải điều khiển, mà là cưỡng ép trấn áp Địa Nguyên Chung đụng vào Huyền Vũ Thiên Cung của ông, một thủ đoạn vừa đơn giản lại thô bạo.

Đùng đùng!

Triêu Bạch Đế chợt lui về phía sau, hai món tiên khí đụng vào nhau tạo nên dư âm khiến ông ta không cách nào ngắn cản.

Răng rắc!

Bên ngoài Địa Nguyên Chung có vết nứt xuất hiện, Huyền Vũ Thiên Cung cũng có một vài vết nứt. Đây là kết quả khi hai món tiên khí đụng vào nhau.

- Thật vô dụng, mới một chiêu này mà đã không chống đỡ được rồi - Lâm Phàm vẫy vẫy Địa Nguyên Chung trong tay, cảm giác rất vừa tay, dùng để đập người rất thoải mái.

- Chủ nhân cứu ta, cứu ta với

Khí linh Địa Nguyên Chung đã bị doạ cho ngây ngốc, nó không ngờ tên thổ dân này lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp đập nó một cái thật mạnh.

Tuy nói Địa Nguyên Chung có thể công có thể thủ nhưng nếu như tấn công thì vẫn cần có thêm cả pháp lực để kích thích, mà cái tên thổ dân này lại không hề kích thích, trực tiếp đập mạnh như vậy thì nó làm sao có thể chịu nổi. Huống chi thứ nó đối mặt là Huyền Vũ Thiên Cung, mặc dù đều là tiên khí thượng phẩm nhưng về mặt phẩm chất, Huyền Vũ Thiên Cung vẫn cao hơn nó.

Sắc mặt Triêu Bạch Đế âm trầm, không ngừng thúc giục pháp lực. Muốn để Địa Nguyên Chung trở lại bên người nhưng bất kể Địa Nguyên Chung giãy giụa như thế nào vẫn không thể thoát khỏi bàn tay của tên thổ dân. Triêu Bạch Đế bắt đầu cuống, nếu quả thật tiếp tục như vậy, Địa Nguyên Chung sẽ bị hư mất.

- Cứu cái gì? Địa Nguyên Chung, ngươi là bảo bối của ta mà lại vẫn muốn để cho người khác cứu ngươi, đây là ngươi xem thường Lâm Phàm ta. Cũng được, vậy hãy để ta dùng ngươi bùng nổ ra sức mạnh lớn nhất đi.

Lâm Phàm cười, thật là thoải mái, không phải bảo bối của mình, khi dùng muốn thế nào cũng được.

Mặc dù Địa Nguyên Chung vẫn luôn chống cự nhưng sức mạnh của mình đâu phải thứ mà một món tiên khí có thể chống lại được.

Trong Bán Thần cảnh, bổn phong chủ là vô địch, cho dù là Thần Cảnh cũng không phải không thể đánh.

- Thật là thổ dân hèn hạ, hồi nãy ra tay với chúng ta, vẫn luôn ẩn giấu thực lực

Thanh Vân trưởng lão giận dữ, không ngờ lại như vậy. Lúc trước, ông luôn không phục bởi vì chỉ kém một chút chút nữa thôi nhưng bây giờ đối phương đã thể hiện sức mạnh thật sự, thật khiến bọn họ cảm thấy kinh hoàng. Nếu như vừa rồi đối phương dùng đến thực lực bậc này, có lẽ ngay cả một chiêu bọn họ cũng không chắc có thể chịu đựng được.

Mấy người núp ở trong hư không, trong nháy mắt lui về phía sau, giữ khoảng cách xa nhất. Đối với thổ dân này bọn họ cảm thấy rất sợ hãi, thực lực mà hắn thi triển trước đó căn bản không thể so với hiện tại.

- Ta đã nói là có gì đó không đúng, hoá ra là tên thổ dân này vẫn luôn giấu giếm.

- Đúng là tên thổ dân thâm hiểm, lần này coi như được mở rộng tầm mắt, đám trưởng lão của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung đều chết bằng sạch, Triêu Bạch Đế chỉ có một con đường duy nhất có thể đi chính là thắng, nếu không thì xong đời rồi.

- Thắng? Ta thấy khó lắm, sức mạnh của tên này không giống bình thường, hơn nữa sức mạnh bộc phát ra căn bản không phải pháp lực, không giống với chúng ta.

Lúc trước, bọn họ còn dám đến gần chút để nhìn nhưng bây giờ thì một chút cũng không muốn bởi vì sức mạnh mà hắn bộc phát ra quá mạnh mẽ, nếu như tên thổ dân này bắt lại Triêu Bạch Đế rồi ta tay với bọn họ thì thật khó chạy thoát.

Bình Luận (0)
Comment