- Thầy ơi, thế nào? - Lâm Phàm hỏi.
- Bán Bộ Chân Tiên. Thiên Tu nghi hoặc:
- Đây lại là cảnh giới gì vậy, Bán Bộ đại diện cho cái gì?
Lâm Phàm vừa nghe thấy danh hiệu này, lập tức vui cười:
- Thầy ơi, Bán Bộ Chân Tiên rất dễ hiểu, chính là loại nửa vời, nói mạnh cũng không mạnh, nói yếu cũng không yếu, mắc kẹt ở giữa đó.
- Ừm, quả thật là như thế. Hệ thống tu hành của Chân Tiên giới đúng là có phần thú vị, trên Luyện Hư Hợp Đạo là Chân Tiên, nhưng lại cần vứt bỏ phàm thai, vượt qua thiên kiếp gì đó. Có điều Triêu Bạch Đế này, mới chỉ độ kiếp được một nửa, suýt chút nữa thì chết, chỉ có thể dựa vào tiên khí, tạm thời không độ kiếp nữa. - Thiên Tu cảm thấy có chút thú vị.
Lâm Phàm nghe được lời này, liền nở nụ cười, độ kiếp được một nửa, đây đúng là nhân tài mà.
- Đồ nhi, con lại đây một chút. - Thiên Tu vẫy tay với Lâm Phàm, dường như có điều gì đó muốn nói.
Đám người Thánh chủ có hơi tò mò, không biết Thiên Tu muốn nói gì, do đó cũng muốn nghe lén một chút.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn:
- Thánh chủ, ông làm gì thế? Ta và thầy nói chuyện riêng với nhau, ông nghe lén như vậy là không chính đáng đâu.
- Không có, không có. - Thánh chủ cười xấu hổ, nhưng luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng, rất muốn biết hai thầy trò này định nói gì.
Thiên Tu và Lâm Phàm đứng ở phía xa, nhỏ giọng truyền âm:
- Đồ nhi, Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung này vẫn còn bốn lão Thái Thượng trưởng lão, với tình hình này, có lẽ đều là Chân Tiên cảnh.
- Thầy, Chân Tiên cảnh thì sợ cái gì, có người ở đây, đến một người thì giết một người, đồ nhi tin tưởng người. - Lâm Phàm nói, ánh mắt nhìn về phía Thiên Tu tràn đầy vẻ sùng bái.
Thiên Tu không chịu được ánh mắt này của đồ nhi mình, nhưng suy nghĩ một chút, nếu như thật sự đánh nhau, thì không được ổn cho lắm.
- Đồ nhi, nếu như là một người, vi sư cũng không sợ. Nhưng nếu như cả bốn người đều tới, vi sư cũng chỉ có số bị đánh thôi. - Ông cảm thấy không thể quá đắc ý, hơn nữa cũng không thể khoe khoang quá, có những lúc phải nói thật, đây là điều tất yếu.
Đúng lúc này, Thiên Tu thoáng ngây người, nghiêng đầu, phát hiện ra bàn tay của đồ nhi vỗ lên trên vai của ông.
- Thầy không phải sợ. - Lâm Phàm rất nghiêm túc nói, vào lúc này, hắn nhất định phải khiến sư phụ lấy lại được sự tự tin, chỉ là bốn tên Chân Tiên thôi mà, cũng chính là Thần cảnh, có gì mà phải sợ, cùng lắm thì đánh, xem ai có thể đánh chết ai.
Thiên Tu nhìn đồ nhi, không nói một câu nào, nhưng trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
Mình thân là sư phụ, sao có thể sợ được, như vậy không phải sẽ khiến cho đồ nhi bảo bối của mình thất vọng về mình hay sao?
Còn nữa, đồ nhi này của mình bình tĩnh như vậy là có ý gì?
Lúc này, Thiên Tu cười, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Lâm Phàm:
- Đồ nhi, vừa rồi là vi sư nói đùa với con thôi, sao vi sư có thể bị đánh được, cho dù cả bốn cùng tới đây, bọn họ cũng chỉ có số bị đánh ở trong tay vi sư mà thôi.
- Vừa rồi vi sư nói những điều này với con chỉ là vì muốn xem con sẽ có biểu hiện gì khi gặp cường giả thôi.
Thiên Tu rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì lại không biết phải làm sao, nếu như thật sự tới, thì nên bắt đầu như thế nào, một đánh bốn có thể mất mạng mà.
- Thầy ơi, vậy thầy thấy đồ nhi vừa rồi như thế nào? - Lâm Phàm hỏi.
- Ừm, rất tốt, không làm mất mặt vi sư, thân làm đồ nhi của Thiên Tu ta, thì phải có trái tim không sợ hãi như vậy, cho dù quân địch lớn mạnh, thì có thể làm được gì. - Thiên Tu khen ngợi, nhưng trong lòng đau khổ.
Lâm Phàm cười:
- Thầy ơi, vừa nãy con cũng có chút căng thẳng, dù sao cũng là bốn vị Thần cảnh, nếu như thật sự động thủ, đồ nhị thật sự sợ rằng sẽ đánh không lại, nhưng mà có thầy ở đây, đồ nhi không hề sợ hãi chút nào.
Đồ nhi của mình nói như vậy, ông còn có thể nói gì được nữa.
Mấy ngày sau.
Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, các đệ tử có phần lo lắng, Chưởng giáo và các trưởng lão đều biến mất không thấy đâu, đến giờ vẫn chưa quay lại.
Trong môn phái, lập tức như rắn mất đầu.
Các chấp sự cũng sinh lòng nghi ngờ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên, ở sâu trong môn phái, có một giọng nói truyền tới:
- Triêu Bạch Đế, tới đây gặp bọn ta!
Tất cả các đệ tử nghe thấy giọng nói này đều quỳ xuống dưới đất, đây là giọng nói của Thái Thượng trưởng lão.
Thế nhưng qua một hồi, không người nào đáp lại.
- Triêu Bạch Đế, tới đây gặp bọn ta! - Giọng nói ở sâu trong môn phái lại truyền đến, mà giọng nói lần này đã có phần nghiêm khắc hơn.
Các chấp sự đưa mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, Chưởng giáo đi đâu rồi, các Thái Thượng trưởng lão đang hiệu triệu mà.
- Không hay rồi, không hay rồi! - Đột nhiên, một đạo thân ảnh từ trong không trung kéo tới, sau đó bất chấp tất cả, la to - Chưởng giáo và các trưởng lão đã bị những tên thổ dân kia bắt đi rồi!
- Cái gì? - Các đệ tử đang quỳ lạy ở đó sắc mặt đại biến, dường như không dám tin.
Còn đệ tử đang lơ lửng ở trên không trung thì như có một lực lượng bao quanh, bị hút vào sâu trong môn phái.
- Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Ở sâu trong môn phái, một lão giả trợn mắt nhìn.
Đệ tử nọ nhìn thấy bốn người ở trước mặt, tạm thời ngẩn người, sau đó đột nhiên quỳ lên mặt đất:
- Thái Thượng trưởng lão, đại sự không ổn, Chưởng giáo lãnh đạo trưởng lão môn phái đi thảo phạt thổ dân, nhưng không may đã bị những tên thổ dân đó bắt được.
Hắn ta không dám ngẩng đầu ở trước mặt bốn vị Thái Thượng trưởng lão, uy áp kinh khủng ở xung quanh khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi.
Sau khi bốn vị trưởng lão thông suốt tất cả, rõ ràng đã nổi giận, bọn họ không ngờ Chưởng giáo và tất cả các trưởng lão của môn phái đều bị thổ dân trấn áp, việc này khiến người ta tức giận biết bao!
- Không ngờ đến giờ những hậu bối này càng ngày lại càng ươn hèn như vậy! - Thái Thượng trưởng lão Động Côn mặt không chút thay đổi, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sự thất vọng.
- Động Côn, việc này có vấn đề, trước tiên chúng ta đến phái Tiên Kiếm, Cửu Tiên Sơn, phái Đông Dương tìm những lão già kia, cùng nhau ra tay.
Bốn vị Thái Thượng trưởng lão lập tức biến mất trong tinh không sáng lập ra.
Phái Tiên Kiếm, bốn luồng khí tức kinh khủng giáng xuống, kinh động tới Thái Thượng trưởng lão của phái Tiên Kiếm, sau đó, có tổng cộng bảy luồng khí tức cùng rời đi.
Sau đó xuất hiện ở các đại môn phái như Cửu Tiên Sơn, phái Đông Dương....
Thập môn tiên đạo hành động.
- Chưởng giáo, chúng ta sẽ không sao chứ? - Đường Thiên Nhật hỏi, thật ra ông ta có chút sợ hãi, ở trong tay của những tên thổ dân này, ông ta thật sự tuyệt vọng rồi, quả thực không phải là người, thật sự quá tàn nhẫn.
Chưởng giáo không muốn nói chuyện lắm, hiện tại ông ta đang cởi truồng, mặt mũi không còn, tôn nghiêm không còn, lại còn ngồi xổm một thời gian dài, ông ta cũng đã nghĩ thông suốt rồi, cũng không phải chỉ có một mình ông ta ngồi chồm hỗm, cũng không tính là mất mặt được.
- Sẽ không đâu, các Thái Thượng trưởng lão sẽ đến cứu chúng ta, chỉ là, lại kinh động đến Thái Thượng trưởng lão, ta thân là Chưởng giáo, khó mà thoát được. - Triêu Bạch Đế đau lòng, không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Tả Vân Phi thấy sư huynh rất chán nản, an ủi:
- Sư huynh, sao huynh không nói chuyện vậy, thật ra chuyện này không sao cả, mọi người đều như vậy, cũng không tính là bẽ mặt đâu.
Tống Thanh Liên nhìn Tả Vân Phi, thở dài một tiếng, cúi đầu không nói gì.