Vô Địch Thật Tịch Mịch (Bản Dịch-Full)

Chương 534 - Chương 534: Hỏa Lực Của Quân Địch Quá Mạnh, Mau Chóng Rút Lui! (1)

Chương 534: Hỏa lực của quân địch quá mạnh, mau chóng rút lui! (1) Chương 534: Hỏa lực của quân địch quá mạnh, mau chóng rút lui! (1)

Đúng là quá mất mặt.

- Nhịp tim đập manh ghê. - Lâm Phàm chau mày, sau đó bấm ngón tay tính toán - Thì ra là thế, chưa ăn cơm mà, thảo nào đập nhanh như vậy.

Có điều, hắn cảm thấy lần này có gì đó không đúng, đã bắt toàn bộ cấp cao của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung rồi, nhất định sẽ làm kinh động đến Thái Thượng trưởng lão theo lời sư phụ nói.

Nếu như thật sự giống như lời sư phụ nói, há chẳng phải là chuyện không mày sao?

Hắn không ngốc một chút nào, lời nói phía sau của sư phụ đều là khoác lác, nếu như đều là Thần cảnh, sư phụ cũng không chống đỡ được.

- Đồ nhi, sao lại lo lắng vậy? - Thiên Tu từ phía xa đi tới.

- Không có. Thầy ơi, nếu như, đồ nhi nói là nếu như, con bảo người đi, người nhất định phải đi, nếu không sau này con sẽ không nhận người làm sư phụ nữa. - Lâm Phàm nói.

Chỉ là vừa dứt lời, Thiên Tu liền gõ một cái vào đầu Lâm Phàm:

- Tên nghiệt đồ này, sống là đồ nhi của vi sư, chết cũng là đồ nhi của vi sư, nếu như con dám phản bội sư môn, vi sư sẽ đánh con.

- Thầy ơi, đồ nhi cũng chỉ là nói vậy mà thôi, người tức giận như thế làm gì, làm con sợ muốn chết. - Lâm Phàm vỗ vỗ trái tim nhỏ nói.

Nhưng mà, đột nhiên, trời đất đổi màu, đám mây đen nghìn dặm trước đó đã biến thành đám mây ngũ sắc, loáng thoáng có bóng tiên nhân đi lại trong đó.

Dị tượng này, tuyệt đối không phải thứ người bình thường có thể làm được.

- Rắc rối rồi! - Thiên Tu nhìn về hư không phía xa, tròng mắt lóe lên tia sáng khác thường, dường như đã nhìn thấu thời không ở phía xa - Đồ nhi, có cường giả tới rồi, hơn nữa không phải chỉ một người, thực lực không hề kém vi sư.

- Thật sự tới rồi. - Lâm Phàm cảm thấy không ổn, lập tức đi tới bên tù binh, tóm lấy bọn họ.

- Ha ha ha, Thái Thượng trưởng lão của phái ta đến đây, các ngươi nên từ bỏ việc chống cự đi. - Triêu Bạch Đế cười sằng sặc, dị tượng này, ngoại trừ tiên nhân thật sự, còn ai có thể làm được.

Thiên Tu đi tới bên cạnh Lâm Phàm:

- Đồ nhi, đợi lát nữa các con đi trước, vi sư sẽ cản bọ họ lại, cường giả lần này tới không tầm thường, cho dù là vi sư cũng không nắm chắc.

- Muốn đi sao? Đừng đi, ở lại đây đi!

Người chưa tới, giọng nói mạnh mẽ đã từ hư không phía xa truyền lại.

- Đừng có giả bộ. - Lâm Phàm vẻ mặt thản nhiên, túm đầu của Triêu Bạch Đế - Ông có tin ta sẽ bóp vỡ đầu của ông hay không?

- Ngươi dám?

- Ta không dám ư, ông quá coi thường bổn Phong chủ rồi. - Lâm Phàm mắng.

- Ngươi dám thử một lần không?

- Thử thì thử!

Triêu Bạch Đế kinh hãi, lập tức la to:

- Đừng, Thái Thượng trưởng lão! Không được, Lâm Phong chủ, bình tĩnh, bình tĩnh nào.

Ông ta cũng không muốn trở thành cái giá để thử giữa hai người, có quỷ mới biết tên thổ dân này dám hay không dám.

Lập tức, ba mươi hai đạo thân ảnh lơ lửng trên hư không, mà khi những thân ảnh này xuất hiện, linh khí trong trời đất liền tập trung lại.

Vô số ánh sáng giống như một tấm lụa xuyên thấu trời đất, chiếu rọi khắp nơi.

Uy thế phi phàm, vừa nhìn là biết, Triêu Bạch Đế không cùng trình độ với những người này.

Chân Tiên cảnh, cũng chính là Thần cảnh.

- Chết tiệt! Tiêu rồi, nhân số đã không còn chiếm ưu thế nữa!

Thực lực này cũng không chiếm ưu thế nữa, kịch bản này không đúng, hoặc đến toàn là người yếu như con gà, hoặc toàn là cường giả siêu cấp, như vậy thì chơi như thế nào.

Lâm Phàm cảm thấy đau lòng, đột nhiên phát hiện ra mình không thích hợp để dẫn đoàn, cả đoàn sẽ rất dễ bị tiêu diệt.

Tình hình hiện tại rất xấu.

Người của Chân Tiên giới cũng vô lại quá, thoáng cái liền đến nhiều người như vậy.

- Lâm Phong chủ, làm thế nào bây giờ? - Thánh chủ vẻ mặt cảnh giác, những người này mang lại cho ông ta cảm giác áp lực, giống như có một dãy núi rất nặng đang đè lên trên người, khiến cho người ta không thở nổi.

Cường giả, hơn nữa còn không phải là cường giả bình thường.

- Còn có thể làm gì nữaa, bổn Phong chủ đã nói rồi mà, người của Chân Tiên giới vô liêm sỉ, giờ ông tin rồi chứ? - Lâm Phàm túm đầu của Triêu Bạch Đế, với tình hình trước mắt, chỉ cần có lão này ở trong tay, tạm thời sẽ không có chuyện.

- Nói rất đúng. - Thánh chủ gật đầu, rất đồng ý với lời này của Lâm Phong chủ, mặc dù bọn họ là người của Nguyên Tổ Chi Địa, nhưng làm người, thì phải coi trọng chữ “tín”.

Đường Thiên Nhật nghe thấy lời nói hỗn xược này của những tên thổ dân, cũng không biết nên nói gì, chỉ muốn nói, còn má nó không biết xấu hổ hay sao?

Rốt cuộc là ai vô liêm sỉ đây, chẳng lẽ bị thiểu năng trí tuệ chắc?

Nhưng mà, với tình hình hiện nay, thì đó cũng không phải vấn đề lớn, Thái Thượng trưởng lão xuống đây, những tên thổ dân này còn có thể làm gì?

Quan trọng hơn là, lần này không chỉ có bốn vị Thái Thượng trưởng lão tới, mà còn có Thái Thượng trưởng lão của các môn phái khác.

Triêu Bạch Đế nhìn toàn bộ, trong lòng bất đắc dĩ, ông ta không ngờ Thái Thượng trưởng lão lại có quan hệ tốt như vậy với Thái Thượng trưởng lão của các phái khác.

Hơn nữa ông ta thân là Chưởng giáo, nhưng lại đánh nhau chết đi sống lại với các phái.

Chẳng lẽ những Thái Thượng trưởng lão này thích nhìn bọn tiểu bối đấu trí so dũng khí, đấu đến cuối cùng mới nhận ra, thật ra thì lão tổ tông của các ngươi có quan hệ rất tốt với lão tổ tông của các môn phái khác.

- Thả người. - Thái Thượng trưởng lão Động Côn bước từng bước, trời đất kinh biến, hư ảnh của một con Côn Bằng giương cánh bay vút lên trời cao, uy thế vô biên như thủy triều cuốn tới.

Khi đệ tử các tông cảm nhận được luồng uy thế này, nhanh chóng lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch, bọn họ đã cảm nhận được một loại áp lực rất lớn từ trong uy thế này.

- Khí thế mạnh quá. - Thánh chủ sắc mặt ngưng trọng, huyết dịch trong cơ thể sôi trào lên, có một cảm giác chấn động.

Thần Vân đại sư của điện Thiên Tông cau mày, thực lực của ông ta mạnh hơn Thánh chủ, có cảm ứng mạnh mẽ đối với uy thế này hơn.

- Chẳng lẽ là Thần cảnh?

Nghĩ tới điểm này, trái tim của Thần Vân đại sư liền nhảy dựng lên, nếu thật sự là như vậy, vậy thì lần này thảm rồi.

Lâm Phàm nhìn ba mươi hai vị đại lão ở trong hư không, không biết phải làm sao, nếu như chỉ có một người tới, thì còn có thể tùy tiện xử lý, nhưng ba mươi hai người này, đúng là xong rồi.

- Ông nói thả người là ta phải thả sao, ông là ai? - Bất kể như thế nào, khí thế không thể yếu được, hắn thét lên.

Nhưng vẫn luôn truyền âm với sư phụ:

- Thầy ơi, thật sự là không được rồi, rúi lui thôi!

- Đồ nhi, con rút lui trước đi, vi sư ngăn cản cho mọi người. - Thiên Tu sắc mặt ngưng trọng, ông đã nhìn ra, ba mươi hai người xuống đây đều là Thần cảnh, cũng chính là Chân Tiên của Chân Tiên giới.

Thực lực phi phàm, đã không còn là trình độ mà đám đồ nhi có thể chống đỡ được nữa rồi.

- Thầy ơi, không phải đồ nhi không tin người, mà cho dù người có ngăn cản, cũng không ngăn được, cho nên hãy để đồ nhi đánh đi, người đừng coi thường đồ nhi. - Lâm Phàm nói.

Mà trong khi hai người truyền âm, Động Côn tức giận nói:

- Khốn khiếp, ta chính là Thái Thượng trưởng lão của Huyền Vũ Tam Thập Tam Thiên Cung, lũ thổ dân các ngươi dám bắt Chưởng giáo và trưởng lão của phái ta, tội thêm một bậc, nếu như thả bọn họ ra, bổn tọa có thể cho ngươi một con đường sống.

Bình Luận (0)
Comment