Giá trị khổ tu: 316000000.
Lâm Phàm bị giật mình trước giá trị khổ tu nhiều kinh khủng, trong lòng hoang mang rối loạn, đến quá đột ngột, hắn chưa chuẩn bị tâm lý.
Số cộng màu xám lấp lánh ánh sáng rực rỡ chứng minh đã có thể tăng lên tới Thần cảnh.
Nhưng nội tình chưa đủ thì hắn sẽ không thăng cấp, muốn làm phải làm mạnh nhất. Khi hắn bước vào Thần cảnh thì phải trở thành tồn tại mạnh nhất trong Thần cảnh.
Tiếng động bên ngoài dần bình tĩnh lại, xem ra yêu thú bị hành kiệt sức, có lẽ đã trở thành cặn bã, chỉ còn một hơi thở.
Sinh Tử Thâm Uyên gì chứ, cấm địa? Không thể vào! Toàn vớ vẩn, nếu hắn không đi vào thì làm sao một hơi tích lũy được giá trị khổ tu nhiều mênh mông? Ngẫm kỹ lại đi vào đây thật là lựa chọn sáng suốt.
Lâm Phàm lấy Lang Nha Bổng ra, hai tay giơ cao, lắc cổ tay làm quen cảm giác, sau đó quát khẽ đập gậy vào một mảng thịt.
Bên ngoài, yêu thú khổng lồ nằm liệt dưới đất, người không còn sức, như sắp chết. Mãi đến lúc chết nó vẫn không biết là thứ gì hành hung làm ác trong người nó, hại nó ra nông nỗi này.
Lực lượng xói mòn, nó không còn sức giơ tay lên.
Bùm!
Lớp da yêu thú bỗng nhăn lại rồi nổ tung, vòi máu loãng màu xám bắn ra, một lỗ máu to lớn xuất hiện trên người yêu thú, một bóng dáng nhàn nhã bước ra.
- Cảm giác ra ngoài thật tuyệt.
- +400000 điểm. Gì? Sao bỗng nhiên thêm nhiều diểm vậy?
Lâm Phàm rất ngạc nhiên, không tin được, hắn chưa bao giờ nghĩ đến số điểm này, cảm giác quá khủng bố.
Bốn mươi vạn điểm, nếu đặt ở trước kia hắn phải dọn sạch một vùng đất mạo hiểm mới tích lũy được.
Chỉ riêng con yêu thú dị dạng này đã được bốn mươi vạn điểm?
Lâm Phàm ngạc nhiên giây lát rồi chìm vào suy tư, nghĩ kỹ thì không phải không thể nào.
Giết Bán Thần cảnh đã được hơn vạn điểm, tính nó ở tam trọng đi, cộng thêm điểm, thực lực của yêu thú này chắc là đỉnh nhất Thần cảnh, rất có thể đã bước vào cảnh giới khác.
Giết vượt cấp sẽ được thưởng, xem như tăng lên gấp mười lần, nên bốn mươi vạn điểm cũng hợp lý.
Lâm Phàm mừng rỡ, hưng phấn khó tả:
- Lợi hại, thì ra còn có kiểu này. Nơi này rất thần kỳ, đo ni đóng giày cho mình!
Lâm Phàm đã quyết tâm sẽ lăn lộn trong chỗ này kiếm điểm, hoặc tích lũy giá trị khổ tu.
Đâu ai biết có bao nhiêu con tu luyện đến cảnh giới này, tích lũy giá trị khổ tu nhiều chút tuyệt đối không có chỗ xấu.
Lâm Phàm nhìn sang yêu thú, thân hình khổng lồ rất dữ tợn, nếu người chưa gặp qua trường hợp lớn e rằng sẽ bị hình dạng dữ tợn của yêu thú hù sợ chết khiếp.
- Thứ tốt, giá trị nghiên cứu rất lớn, mang về cho Đại Yêu Sư nghiên cứu xem có thể dung hợp ra tay đấm mạnh mẽ không.
Lâm Phàm nhớ Đại Yêu Sư của Nhật Chiếu tông thích làm dung hợp, hắn vốn định cho Đại Yêu Sư dung hợp, chờ khi Nhật Chiếu tông phản công Viêm Hoa tông thì sẽ nội ứng ngoại hợp trực tiếp hủy diệt Nhật Chiếu tông.
Nhưng không ngờ thực lực của hắn tăng lên quá mau, không cần bày mưu kế nữa, cộng thêm chỉ số thông minh của Nhật Chiếu tông không thấp.
Trước kia có Thánh Đường tông giúp đỡ, Nhật Chiếu tông không có Bán Thần cảnh mà cũng dám chống đối Viêm Hoa tông. Nhưng nay Thánh Đường tông khó giữ mình, yên phận nhiều, Nhật Chiếu tông nào dám càn quấy.
Lâm Phàm cảm thán:
- Đáng tiếc.
Lâm Phàm vung tay thu xác yêu thú vào trong trữ vật giới chỉ.
Hắn nhìn bốn phía, hơi xa lạ, không biết yêu thú mang hắn đi nơi nào.
- Tìm yêu thú! Tìm bảo bối! Tìm bí mật!
Sinh Tử Thâm Uyên này hoàn toàn là đất lành, người Chân Tiên giới không biết quý trọng nói lên bọn họ có mắt không tròng.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Nếu có thể di chuyển nơi này thì quá tuyệt, nhưng khả năng đó hơi nhỏ. Sinh Tử Thâm Uyên rất lớn, không biết giới hạn ở đâu thì sao bê đi được.
Đành đi một bước tính một bước vậy, hắn tuyệt đối sẽ không ra ngoài ngay bây giờ, chết cũng không đi!
Hắn phải lăn lộn trong Sinh Tử Thâm Uyên này.
Lâm Phàm không biết về Sinh Tử Thâm Uyên nên tìm đại một hướng đi.
Không biết qua bao lâu, dọc đường hắn đi không đụng phải yêu thú nào, hoàn cảnh xung quanh giống y hệt, rất âm trầm, dường như trong không khí tràn ngập một loại siêu rùng rợn.
Cụ thể rùng rợn cỡ nào thì khó nói, tóm lại Lâm Phàm đang rất chán, hắn ước gì gặp con yêu thú có thể làm thịt mình hay đụng phải chuyện nguy hiểm gì, vì như thế mới gặp kỳ ngộ.
- A, chỗ đó có thôn trang?
Từ xa Lâm Phàm trông thấy một tòa thôn trang, nhưng cách quá xa chỉ thấy đống lửa, có bóng người di chuyển.
Lâm Phàm trầm ngâm nói:
- Sinh Tử Thâm Uyên mà cũng có nhân loại? Lạ à nghen, không lẽ là người mạo hiểm mới?
Lâm Phàm quyết định đi xem, nếu là người mạo hiểm thì có thể trò chuyện một buổi với đối phương, vì hắn đi lòng vòng một lúc lâu mà chưa gặp con yêu thú nào, làm hắn rất nhức đầu.
Nếu là người mạo hiểm thì chắc khá quen thuộc chỗ này.
Ngẫm lại Động Côn đúng là chó, bản phong chủ tràn trề tình cảm bảo vệ lão rời đi vậy mà không ngọt nhạt được một câu đã cụp đuôi chạy, rất đáng giận.
Khi Lâm Phàm đứng ở đầu thôn, hắn thấy bên trong im ắng, không có đống lửa, chẳng có người mạo hiểm gì cả.
Không lẽ mới rồi bị hoa mắt?
Một cây hòe đứng cạnh cửa thôn, cây màu xám đen, lá cây cũng cùng màu xám đen. Gió thổi nhánh cây đung đưa rào rạt mang đến chút tiếng động cho hoàn cảnh yên tĩnh này.
- Thôi, khó khăn lắm gặp một chỗ, nghỉ ngơi một chốc đã.
Hắn đã đi một chặng đường dài, tuy không quá mệt nhưng hơi đói bụng.
Lâm Phàm hét to:
- Này, có ai không?
Dù biết không có người nhưng làm phong chủ Viêm Hoa tông hiểu lễ phép tất nhiên phải khách sáo hỏi một tiếng.
Thôn trang im ắng không đáp lại, các cánh cửa gỗ đóng kín làm thôn trang tràn ngập cảm giác nặng nề.
- Không có ai thì ta vào đây.
Lâm Phàm bước vào thôn trang, tò mò nhìn quanh.
Một nơi kỳ lạ nhưng yên lặng, trong cấm địa nguy hiểm như vậy mà có thôn trang tĩnh lặng như thế thì tựa như thiên đường.
Thôn trang không lớn, chỉ có mười mấy nhà gỗ đóng kín, thoạt trông đã lâu năm, dính đầy tro bụi, dưới mái hiên kết nhiều mạng nhện. Những mạng nhện rũ xuống, hình như không có nhện cư ngụ.
Lâm Phàm vào giữa thôn, lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra, búng ngón tay, Thanh Uyên Địa Hạ đốt dưới đáy đỉnh. Hắn định tắm rửa mát người cái đã.
Tuy vào cấm địa gặp nhiều nguy hiểm nhưng dù ở đây thì không thể để chất lượng sinh hoạt quá kém được.
Trong khi Lâm Phàm bận rộn chợt nghe két một tiếng, thanh âm rất giòn, hơi chói tai.
Lâm Phàm ngước đầu lên, mờ mịt chớp chớp mắt, sau đó tiếp tục thử nước ấm, hơi lạnh.
Két két!
Đó là tiếng cửa mở từ từ, nhưng vì cửa không trơn nên ma sát phát ra tiếng chói tai.
Lâm Phàm lại ngước đầu lên, lần này thấy rõ cánh cửa gian nhà gỗ thứ nhất có dấu hiệu mở ra nhưng rồi khép lại, lặp đi lặp lại phát ra tiếng động.
Lâm Phàm lắc đầu thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Ài, cửa mục rồi.
Lâm Phàm bước tới trước nhà gỗ, giơ tay định đẩy cửa, đột nhiên thấy trên cửa gỗ có một dấu tay màu đen.
Lâm Phàm trầm tư một giây đồng hồ, hắn lấy miếng vải ra khỏi trữ vật giới chỉ, kỹ tính lau sạch dấu tay màu đen.
- Tay ai dơ vậy, thật là không chú trọng vệ sinh.
Lâm Phàm đẩy mở cửa gỗ, đã kêu ken két vậy mở toang cửa ra thế là khỏi mở ra đập vô nữa. Sau đó Lâm Phàm bê một tảng đá từ bên cạnh sang chặn cửa.
Lâm Phàm cười nói:
- Giải quyết xong xuôi.
Lâm Phàm nhìn trong nhà, đồ đạc bên trong bày ngay ngắn, trên vách tường trước mặt có một đồ án màu xám, dưới đồ án đặt một cái bàn bát tiên, trên bàn có cái lư hương cắm ba cây nhanh đã tắt.
Xem tình hình thì lâu rồi không có người ở, trong nhà đầy tro bụi.
Khi Lâm Phàm xoay người định đi chợt phát hiện tia sáng tối xuống, hắn nghĩ đêm nay sẽ phải ở lại đây, thế là đi vào nhà, dời bàn bát tiên sau đó nghênh ngang ra ngoài.
Lâm Phàm cứ tưởng lư hương là bảo bối, nhưng mới bóp mạnh lư hương đã vỡ nát, nên không phải bảo bối, không lọt vào mắt hắn.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Dù sao không có người ở, mượn tạm đồ vậy.
Bốn cái chân bàn bát tiên bốc lên khói đen chậm rãi xâm thực đôi tay Lâm Phàm, giờ phút này hắn không nhận ra.
Khói đen sắp chạm vào hai tay Lâm Phàm thì bỗng vồ hụt.
Lâm Phàm ném bàn bát tiên xuống đất, nhìn ngó, tay chộp một cái chân bàn, chân đạp mặt sau muốn bẻ chân bàn xuống.
- Ủa?
Lâm Phàm hơi gồng sức nhưng không bẻ chân bàn được, kỳ lạ, với sức mạnh của hắn dư sức tay không xé người chứ đừng nói một cái chân bàn.
Lâm Phàm cười nói:
- Thú vị, cứng vậy sao, bản phong chủ không tin!
Một cái bàn mà dám khiêu chiến sức mạnh của hắn, muốn lên trời à.
Răng rắc!
Một cái chân bàn bị bẻ xuống, chỗ đường nối giữa chân bàn với mặt bàn chảy ra chất lỏng màu đen.
Lâm Phàm không để ý tới điều đó, hắn bẻ bốn cái chân bàn, ném qua một bên, hắn chộp mặt bàn đặt lên đầu gối, hai tay gồng sức, rắc một tiếng mặt bàn gãy làm đôi.
Một dúm Thanh Uyên Địa Hỏa rơi xuống, cái bàn bốc cháy, lửa đỏ rực chiếu sáng u ám bốn phía, mang đến chút ấm áp.
Một đoàn khói đen lăn lộn trong ngọn lửa, dường như nó bị tổn thương rất lớn, cố nén đau đớn dọc theo mặt đất chạy nhanh đi xa.
Lâm Phàm nhìn nhìn, không quá vừa lòng lẩm bẩm:
- Đống lửa không quá lớn, lửa hơi nhỏ.
Lâm Phàm nhìn cánh cửa gỗ, bước qua gỡ cánh cửa xuống, bẻ thành mấy khúc ném vào đống lửa.
- Hoàn mỹ!