Lâm Phàm nằm trong Thiên Hà Vương Đỉnh, vẻ mặt hưởng thụ:
- Thoải mái!
Lúc ở trong bụng yêu thú là hắn đã muốn ngâm mình, mà ở trong thôn trang tĩnh lặng thế này làm hắn rất thả lỏng.
Trong cấm địa nguy hiểm như vậy có thôn trang tuyệt vời thế này thật hiếm hoi. Có lẽ vì nơi càng nguy hiểm càng có hoàn cảnh khiến lòng người sung sướng.
Xèo xèo!
Đống lửa cháy hừng hực, bàn bát tiên rất dễ bốc lửa, bị toát ra mùi làm hắn hơi bất ngờ.
Phương xa, một khói đen nằm rạp dưới đất, nó không có mắt nhưng cảm giác như đang nhìn Lâm Phàm chằm chằm.
Khói đen cực kỳ tức giận, nhưng lúc này chưa phải lúc lộ ra.
Có thời gian rảnh rỗi Lâm Phàm bắt đầu suy nghĩ tình cảnh hiện tại của mình:
- Sinh Tử Thâm Uyên thật là nơi kỳ lạ.
Tình huống nơi này khác rất nhiều với vùng đất mạo hiểm khác.
Vùng đất mạo hiểm khác là yêu thú thành đàn rầm rập xông lên, còn chỗ này trừ con yêu thú khổng lồ đã gặp ra hắn không thấy yêu thú nào khác.
Nhưng phải công nhận con yêu thú đó bằng nhiều con khác.
Bầu trời như bị mây đen che kín, bóng tối bao trùm, chút ánh sáng dần tan biến. Bóng tối cắn nuốt tất cả, che lấp tia sáng cuối cùng.
- Trời tối.
May mắn có đống lửa cung cấp ánh sáng.
Rào rào!
Gió thổi qua, thổi cây hòe ở đầu thôn đung đưa lá cây.
- Quác!
Phía xa có tiếng chim kêu, nghe kỹ là tiếng quạ.
Lâm Phàm nương ánh lửa nhìn phía xa, một con quạ đen thui giương cánh bay tới đậu lên nhánh cây hòe khô, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lâm Phàm chằm chằm, nó ngửa cổ lại kêu lên.
Cửa mười mấy gian nhà gỗ lại nổi khói đen nối liền nhau như bao vây thôn trang.
Ục ục!
Lâm Phàm ngồi trong Thiên Hà Vương Đỉnh, cảm nhận nước ấm chảy qua từng tấc da, cảm giác không cần tả, chắc chắn rất dễ chịu.
Mắt Lâm Phàm bỗng nhìn phía xa, nhìn con quạ đậu trên cành cây, trong óc có một ý ttưởng.
Không ngờ lúc này gặp con mồi chủ động đưa lên cửa, thời cơ rất tốt.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Tuy quạ hơi không may mắn, chuyên ăn thịt thối nhưng không phải không thể ăn. Nghe nói thịt quạ giống như thịt vịt, hơn nữa quạ hun khói rất ngon.
Lâm Phàm suy nghĩ nên nấu món quạ gì, hắn định nấu canh nhưng ngẫm nghĩ cảm giác hun khói cũng ngon. Hun khói chắc là nướng, đại loại vậy.
Lâm Phàm lấy nồi, Thánh Thổ Châu ra khỏi trữ vật giới chỉ.
Con quạ đậu trên cành luôn nhìn Lâm Phàm, làm như phòng ngừa con mồi chạy trốn như con mồi trước đó.
Những khói đen xoay quanh từ cửa gỗ lan tràn đến sau lưng Lâm Phàm.
Nếu hắn quay đầu lại nhìn sẽ phát hiện đất đai sau lưng mình bao trùm lớp khói đen.
Nhưng mấy chuyện đó không quan trọng, Lâm Phàm đã nhìn trúng con quạ thì tuyệt đối không để nó chạy thoát.
Quạ đậu trên cành cảm giác ánh mắt con mồi có gì đó xấu xa:
- Sao ánh mắt con mồi này là lạ?
Quạ vỗ cánh kêu to, phối hợp cây hòa khiến bốn phía càng âm trầm, rùng rợn hơn.
Đây là con mồi to gan nhất nó từng gặp, phía sau con mồi hình như là một đám con mồi từ ngàn năm trước.
Hữu Sắc Nhãn Tình mở ra.
Quạ đậu trên cành bỗng điên cuồng vỗ cánh, đôi mắt đỏ ngầu càng đỏ thẫm, nó bay vút về phía Lâm Phàm.
Nó là con quạ nhưng cảm nhận con mồi rẻ rúng làm nó không chịu đựng được.
Lâm Phàm mừng rỡ:
- Hay quá, đến đây!
Tay hắn siết chặt nồi sau đó ném Thánh Thổ Châu lên cao, quất mạnh.
Thánh Thổ Châu hét lên:
- Thả ta . . .!
Nó sắp điên rồi, mỗi lần bị nhân loại lấy ra vĩnh viễn là cùng cảnh tượng.
Lâm Phàm chợt nhận ra một chuyện lớn:
- Ôi chao, chết tiệt, không đúng!
Nếu để Thánh Thổ Châu đụng vào con quạ, với độ cứng của nó chắc chắn sẽ đập thịt quạ nát nhừ, khi đó còn gì để ăn.
Hữu Sắc Nhãn Tình!
Lâm Phàm lập tức nhìn Thánh Thổ Châu, quả nhiên Thánh Thổ Châu đang bay đi dường như bị khống chế chợt khựng lại rồi bắn cái vèo về phía hắn.
Bộp!
Lâm Phàm chộp Thánh Thổ Châu bỏ vào trữ vật giới chỉ, sau đó giơ tay bắt lấy con quạ.
- Nguy hiểm quá, suýt bị chỉ số thông minh của mình chơi chết.
Lâm Phàm nghĩ lại mà sợ, may mắn giữ được con mồi nếu không thì tiếc đứt ruột.
Khi Lâm Phàm đóng Hữu Sắc Nhãn Tình thì quạ phản ứng lại, điên cuồng vỗ cánh muốn thoát khỏi khống chế.
Nhưng vào tay Lâm Phàm rồi làm gì có cơ hội chạy trốn?
Chỉ có trong mơ.
Lâm Phàm giơ tay chặt, quạ xỉu.
Hắn leo ra Thiên Hà Vương Đỉnh, mặc đồ vào, cười tươi nói:
- Quá tuyệt vời, thức ăn đêm nay thật ngon.
Những khói đen lan tràn tới sau lưng Lâm Phàm thấy cảnh này thì tạm dừng hai giây, sau đó lùi nhanh như thủy triều.
Lâm Phàm quay đầu lại:
- A?
Hắn nhìn phía sau không thấy gì, mọi thứ vẫn bình tĩnh như cũ:
- Nghi thần nghi quỷ, cứ cảm giác mới nãy có cái gì.
Lâm Phàm không suy nghĩ nhiều, rốt cuộc bắt được con mồi hoang dã, phải bồi bổ mới được.
Lâm Phàm xách con quạ bước tới gần cây hòe.
Lá cây run nhẹ, thoạt trông như bị gió thổi, không ai biết là vì sợ hãi hay sao.
Lâm Phàm lấy Thái Hoàng kiếm ra chặt nhánh cây, dễ dàng chém xuống mấy cành cây, mặt cắt chảy ra chất lỏng màu xám.
Lâm Phàm cười nói:
- Thật là nơi kỳ lạ, sinh vật kỳ quặc, nhựa cây mà có màu xám.
Lâm Phàm nhặt cành cây lên trở về bên đống lửa.
Hắn đặt quạ dưới đất, giang hai chân, cánh ra, cầm Thái Hoàng kiếm tước hết lông chim.
Rất nhanh con quạ đen giờ trụi lủi, hắn dùng cành trói quạ vào Thái Hoàng kiếm. Mọi chuẩn bị đã xong, bước tiếp theo là nướng quạ.
Lâm Phàm hơi sốt ruột, vào tay đại sư đẳng cấp cao thì thứ gì đều trở nên ngon lành.
Khi hắn gác Thái Hoàng kiếm lên đống lửa nướng thì con quạ tỉnh lại, phát hiện tình huống, nó hoảng loạn vùng vẫy. Nhưng cành cây bị lực lượng gia cố khiến quạ không giãy ra được.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lâm Phàm, con quạ kêu quác quác, tiếng kêu hơi rùng rợn.
Lâm Phàm mỉm cười nhìn quạ, tiếp tục gác Thái Hoàng kiếm lên đống lửa.
Xèo xèo xèo!
Xèo xèo xèo!
Cách làm của Lâm Phàm không tầm thường, xoay ba vòng bên trái, xoay ba vòng bên phải để nướng thật đều, mỗi miếng thịt đều tràn ngập co giãn.
Nhìn chất thịt dần thay đổi, hắn lấy nhanh gia vị, công cụ chế tạo đặc biệt ra, quét ít dầu bôi lên từng miếng thịt quạ.
Trong suốt lóng lánh sắc vàng rực, ở trong mắt hắn sẽ là món ngon tuyệt vời.
Bỏ ít tiêu cay, lá mùi, rắc muối . . .
Thêm vào hàng loạt, mùi thịt toát ra, hít một hơi khiến người thèm chảy nước miếng.
- Tuyệt vời, chờ trở về tông môn phải cho các sư đệ, sư muội học tay nghề, ra tông tôi luyện tuy vất vả nhưng không thể để mình chịu thiệt, nên hắn thì ăn, nếu ăn không ngon sẽ không có sức.
Lâm Phàm cảm giác gánh nặng trên vai lại nặng hơn.
Phía xa, vỏ cây hòe thô ráp vốn khô ráo nhưng có hai hàng chất lỏng xám lăn xuống.
Thời gian qua mau.
Lâm Phàm đã rất háo hức, thức ăn ngon đã thành hình, với cách điều chế đặc biệt của hắn từng miếng thịt quạ tỏa sắc vàng, mùi thơm nức mũi, làm hắn gần như quên đang ở trong cấm địa.
- Xong rồi, ăn thôi!
Lâm Phàm lấy món ngon ra khỏi Thái Hoàng kiếm, hít một hơi, thơm quá, có mùi thịt vịt.
Kiếp trước hắn rất muốn ăn vịt nướng trong tiệm Toàn Tụ Đức, nhưng vì nghèo quá ăn không nổi.
Giờ hắn cảm giác không cần đi Toàn Tụ Đức làm chi, nướng thịt quạ trong Sinh Tử Thâm Uyên có lẽ ngon không thua gì.
Lâm Phàm định há mồm ăn, chợt nhớ ra nên thêm chút gì phụ trợ, hắn lục lọi trữ vật giới chỉ lấy mấy viên tiên đan Chân Tiên giới ra, ngửi mùi cũng thơm.
Có mùi thơm, mùi Axít xi- tric, mùi ngọt.
Hắn bóp ngón tay, tiên đan hóa thành bột phấn cẩn thận rắc lên món ngon, không bỏ sót một chỗ nào, rắc thật đều.
Lâm Phàm lấy một bình rượu ra, xé cái đùi xuống, cắn một miếng, thơm ngào ngạt nơi đầu lưỡi, chân mày hắn giãn ra.
- Thật ngon, vượt mong đợi.
Da rất giòn, vào miệng tan ngay, chất thịt thì dai, cắn một miếng là có nước mỡ phun ra, hắn ăn miệng đầy mỡ, uống hớp rượu, cuộc sống như vậy khiến người thoải mái.
Thôn trang kinh dị lúc này có tiếng nhai nhóp nhép xua tan không khí rùng rợn.
Két két két két két!
Lâm Phàm đang ăn ngon lành thì phía sau có tiếng chói tai.
- Chuyện gì đây? Cửa chỗ này đều bị hư hết sao?
Lâm Phàm hơi bực mình, hưởng dụng thức ăn ngon là giây phút hạnh phúc nhất trần đời, không nên bị thứ gì quấy rầy.
Lâm Phàm cứ nghĩ thôn trang này rất yên tĩnh, nhưng nay xem ra không yên tĩnh chút nào, cửa cứ kêu ken két thật phiền.
Hắn đứng dậy, một tay cầm cái đùi một tay cầm bình rượu, vừa ăn vừa uống vừa đến gần nhà gỗ.
Lâm Phàm bất mãn nhíu mày nói:
- Có phiền hay không? Cửa mục gì kỳ, chờ ta ăn xong rồi kêu không được sao?
Thật khiến người ghét.