- Chuyện này là sao? Chí nguyện lớn là gì? Sao lão phu không biết gì cả?
Lần đầu tiên Thiên Tu nghe về tình huống này.
Lâm Phàm ngoắc tay:
- Thanh Oa, qua đây giải thích coi.
Hắn không ngờ Thanh Oa hiểu biết nhiều vậy, nhưng giận thật, sao nó không nói sớm hơn, vậy thì có thể lập chí nguyện lớn chơi rồi.
Thanh Oa nhảy qua:
- Chủ nhân, vực ngoại giới dung hợp, thiên đạo cũng dung hợp với nhau, là thể hỗn hợp hoàn toàn mới, các loại thể chế trống rỗng. Lập chí nguyện lớn như hoàn thiện giúp thiên đạo, nên chưởng giáo hoặc tông chủ của môn phái lập chí nguyện lớn sẽ nhận được thiên đạo khen ngợi. Tuy khen ngợi không quá ghê gớm nhưng được thưởng không tệ, bản Oa chỉ mới nhớ ra.
Thanh Oa nói tỉ mỉ, không quên hối đẩy trách nhiệm.
Thanh Oa không dám nói khen ngợi đó rất tuyệt, quỷ mới biết kẻ bỏ mạng này có điên lên đánh nó không. Nếu là trước kia Thanh Oa không thèm để mắt tới những khen ngợi đó, nhưng bây giờ thì khác, nó rất xem trọng.
Thanh Oa đã xem thường người vực ngoại giới khác, tốc độ lập chí nguyện lớn quá mau, người biết chí nguyện lớn chắc chắn là vực ngoại giới có truyền thừa rất hoàn thiện, tông môn như vùng đất Nguyên Tổ, Chân Tiên giới không thể so sánh.
Lâm Phàm nhức đầu nói:
- Vậy thì hết cách, nhưng tình huống hiện tại là sao? Tai sao xuất hiện nhiều môn phái như vậy?
Dung hợp thì cứ dung hợp, nhưng ít ra hãy lên tiếng trước chứ.
Thanh Oa ngước nhìn hư không:
- Đến rồi.
Mấy luồng sáng từ hư không rơi xuống.
Lâm Phàm hỏi:
- Đó là cái gì?
Thanh Oa đáp:
- Chủ nhân, đây là sau khi lập chí nguyện lớn lớn thì thiên đạo cảm ứng, ngưng tụ thành bảng xếp hạng, xem chơi là được, đừng tin thật, nhưng có tác dụng tham khảo.
Lâm Phàm giơ tay, ánh sáng vàng rơi vào tay hắn, là một biểu ngữ viền vàng ghi lại nhiều tên người. Những hàng chữ không phải viết trên sách mà như luồng sáng dao động.
Lâm Phàm nhìn kỹ:
- Bảng một trăm thần binh hàng đầu?
Ghế đá của hắn là thứ tốt, ít ra lọt vào mười hàng đầu, nhưng xem sơ không thấy tên của ghế đá.
Lâm Phàm lấy ghế đá ra, nói:
- Ngươi nhìn xem, bảng xếp hạng này không có tên của ngươi.
Ghế đá ngây ra:
- Cái gì?
Ghế đá nhìn kỹ, hơi thất vọng.
Lâm Phàm sốt ruột nói:
- Ghế đá, ngươi cướp tạo hóa thiên địa hình thành linh trí, ngươi là thần binh đệ nhất trong lòng bản phong chủ, nhưng trên này không có tên của ngươi! Ngươi nói xem có phải nó dỏm không?
Ghế đá gật đầu, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Đúng, chắc chắn là dỏm!
Lâm Phàm nói:
- Đúng rồi, Lang Nha Bổng và nồi của bản phong chủ cũng không vào bảng, đừng xem nó nữa, không công bằng.
Lâm Phàm nói xong ném bảng xếp hạng xuống đất, giẫm lên, cái thứ vô ích.
- Đưa bảng thiên kiêu vực ngoại cho ta xem.
Lâm Phàm khá hứng thú với bảng thiên kiêu vực ngoại, nghe là biết danh sách người trẻ tuổi. Với thực lực, tuổi tác của hắn chẳng lẽ không lọt vào danh sách này được?
Hạng nhất, không biết, nhìn xuống nữa, đọc tới hàng thứ năm mươi thì Lâm Phàm bắt đầu khó chịu, thật sự không có tên của hắn. Lâm Phàm không tin, tiếp tục xem, mãi đến hạng thứ chín mươi chín thì hắn bật cười.
- Thanh Oa, trên danh sách này không có tên của ta, ngươi nói xem nó có dỏm không?
Thanh Oa mở to mắt nhỏ không biết nên nói cái gì, nó biết trả lời thế nào? Nhưng lạ lùng, thực lực của kẻ bỏ mạng này siêu cồng bạo, nên vào bảng mới đúng.
- Dỏm, rất dỏm.
Thanh Oa rất vui vì trên danh sách không có tên của kẻ bỏ mạng, nhưng nó không dám nói, sẽ bị đánh tơi tả.
Lâm Phàm nhìn cái tên cuối cùng, không nói gì thêm, thật sự không có tên của hắn, làm hắn rất khó chịu.
Đang xem thường người? Hay Lâm Phàm này yếu thật?
Thiên Tu không phục nói:
- Đồ nhi, đã không có tên thì còn xem làm gì?
Đồ nhi của lão lợi hại như vậy mà không lọt vào bảng, xếp hạng không đáng tin chút nào.
Lâm Phàm xem kỹ:
- Không sao, đệ tử ghi nhớ tên mấy người này, chờ hôm nào gặp đệ tử phải xem thử đối phương mạnh đến đâu mà được xếp vào bảng. Đệ tử không chấp nhận bỏ qua chuyện này, thưa lão sư.
Thiên Tu tức giận đến râu sắp bay lên:
- Ừ, ghi nhớ cũng tốt. Đừng nói đồ nhi không chịu nổi, vi sư cũng không nhịn được. Là vi sư dạy đồ nhi, nếu đồ nhi không lọt vào danh sách vậy chẳng khác nào lão phu cũng không được!
Thiên Tu đang thấy bất công cho đồ nhi của mình, cảm thấy đồ nhi lợi hại như vậy mà không lên bảng được, vậy vực ngoại giới khác chẳng phải là nghịch thiên?
Họ không xem danh sách khác, không công bằng, có coi cũng như không.
Lâm Phàm nhìn về phía hư không, tuy rằng đụng phải thứ gì không hợp thì cứ làm thịt, nhưng hắn vẫn phải giữ cảnh giác. Đến đột nhiên không báo trước, hắn phải tìm hiểu rõ chuyện này là thế nào.
- Lão sư, đồ nhi đi ra xem sao, nhìn xem thế giới này biến thành hình dạng gì.
Trong tông môn có hơn bốn mươi vị Chân Tiên bảo vệ, Lâm Phàm có rời đi cũng bảo đảm tông môn an toàn.
Lâm Phàm hơi thắc mắc là không biết sau khi dung hợp sức chiến đấu cao nhất là cỡ nào, Thần cảnh không đáng là gì sao?
Nhưng không thể nào, nếu Thần cảnh là cảnh giới cấp thấp nhất vậy Chân Tiên giới, vùng đất Nguyên Tổ sẽ là vực ngoại giới đầu tiên bị tiêu diệt. Nên giả thiết không thành lập, nếu không thì Chân Tiên giới và vùng đất Nguyên Tổ đã không tồn tại.
Thanh Oa mở miệng nói:
- Chủ nhân hãy cẩn thận, có rất nhiều vực ngoại giới, cũng có nhiều cường giả, nhưng dung hợp không thể mãi mãi, đến lúc nào đó sẽ lại tách lìa.
Lâm Phàm hỏi:
- Nếu vậy thì dung hợp làm chi?
Thanh Oa chớp chớp mắt nhìn hắn, trong một chốc không trả lời được:
- Chủ nhân, trước kia Oa Oa chỉ lo luyện đan, không tìm hiểu nhiều chuyện như vậy. Nhưng hệ thống tu luyện của vực ngoại giới khác nhau, xưng hô từng tầng cảnh giới cũng khác. Tuy nhiên lão tổ của Tinh Thần các đặt ra hệ thống tu vi chắc có thể tham khảo.
Lâm Phàm phất tay:
- Không cần hệ thống gì đó, vĩnh viễn chỉ có hai kết quả, một là mạnh, hai là yếu.
Lâm Phàm không nói gì nữa, hắn đã quyết định, đám người lập chí nguyện lời quá kiêu ngạo, sau này nếu gặp phải thì hắn sẽ đập cho một trận.
Lâm Phàm vẫn chưa hiểu dung hợp để làm chi, không lẽ cho mọi người cơ hội tụ họp với nhau?
Chắc chắn không phải.
Nhưng mấy chuyện này chẳng liên quan gì hắn, không cần biết. Âm mưu kỳ dị không có sức hấp dẫn với Lâm Phàm, mục đích của hắn là đánh thủng thế giới này, khi ấy mặc cho ngươi có âm mưu quỷ kế gì, nếu không ngoan sẽ đánh ngươi.
Thiên Tu vui mừng gật đầu nói:
- Đồ nhi nói rất có lý.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, đồ nhi đi ra xem tình huống.
Nếu không xem rõ tình hình xung quanh thì Lâm Phàm không yên lòng.
- Được.
Lâm Phàm ẩn vào hư không, biến mất không dấu vết.
Thanh Oa cảm thấy áp lực thật lớn:
- Bản Oa cũng phải cố gắng hơn, thời gian trôi qua thật nhanh, nếu không chăm chỉ, chờ đến tầng thứ ba thì tiêu thật.
Thanh Oa không muốn bị mấy tên kia đánh chết, hơn nữa yếu như vậy lỡ thê tử thấy sẽ rất thất vọng.
Thiên Tu suy tư giây lát rồi đi làm việc, xảy ra chuyện lớn như vậy, phải dàn xếp cho các con dân tông môn, tìm hiểu những nơi khác có biến động gì.
Khi mọi người đều đi hết, Hỏa Dung bần thần lẩm bẩm:
- Ta vào Bán Thần mà sao không ai đến chúc mừng một tiếng?
Lão vào Bán Thần là chuyện lớn, toàn tông môn sẽ sôi trào, dù sao lão là trưởng lão lại vào Bán Thần, thực lực của tông môn sẽ lên cao. Nhưng xem tình huống hiện giờ là không ai thèm quan tâm lão.
Hỏa Dung hụt hẫng ngồi tại chỗ, buông tiếng thở dài. Thăng cấp không đúng lúc, chẳng ai rảnh để ý tới lão. Tông môn bây giờ tính luôn đám Chân Tiên thì có mấy chục Thần cảnh, Bán Thần như lão thật nhỏ bé.
Hỏa Dung vực dậy tinh thần:
- Không được, đi dạo chỗ Cát Luyện thôi!
Lão vào Bán Thần, nhóm Cát Luyện còn chưa vào, qua đó đi dạo cho bọn họ nhìn xem.
Thánh Đường tông.
Tập thể ngây người.
Thánh Chủ hóa đá ngồi trên ngai vàng. Mọi thứ diễn ra quá mau, không biết xảy ra chuyện gì, bên ngoài tông môn bỗng xuất hiện mấy con yêu thú to lớn, bọn họ khó khăn lắm mới giết chết. Nhưng sư đệ Thần Phạt của y bị thương nhẹ.
Đám yêu thú quá mạnh, chơi không vui.
Đán Ác Quân Chủ sốt ruột nói:
- Thánh Chủ, Thiên Dụ sư tỷ đã đi nhiều ngày chưa trở lại.
Bên ngoài biến đổi làm Đán Ác Quân Chủ khó chấp nhận, cuộc sống yên ả bị rối loạn tiết tấu.
Thánh Chủ trầm ngâm nói:
- Ngươi có biết tông môn của chúng ta đang ở vị trí nào không?
Bọn họ đã đi ra ngoài xem, không biết nơi này là đâu, khác biệt rất lớn với lúc trước, không biết tông môn đã trôi về đầu.
Đán Ác Quân Chủ lắc đầu nói:
- Không biết.
Bởi vì không biết nên mới sợ.
Thánh Chủ tức giận quát:
- Nếu không biết vậy sao không mau sai người đi xem tình huống xung quanh! Tìm hiểu rõ chúng ta đang ở đâu, xung quanh có cái gì!
Thánh Chủ cảm thấy Đán Ác ngốc chết.
Đán Ác Quân Chủ lật đật đi ra ngoài:
- Vâng vâng!
Lúc thiên địa chấn động Đán Ác Quân Chủ bị ngây người, không biết xảy ra chuyện gì, hết đường xoay xở, hoàn toàn hoang mang.
Chân Tiên giới đã hỗn loạn.
Tất cả môn phái như rắn mất đầu, mất thái thượng trưởng lão, chưởng giáo bối rối.
Các đệ tử không nhìn thấy hy vọng, nảy ý xấu là rời khỏi tông môn, đi tham gia Đạo Thanh Vô Lượng tông gì đó, lúc thiên địa chấn động bọn họ đã nghe thấy giọng nói.
Âm thanh giữa hư không đó rất bá đạo, ai tham gia vào đều được truyền dạy pháp môn vô thượng, hứa hẹn này cho họ nhìn thấy hy vọng.
Muốn cuộc sống tốt đẹp thì phải tìm chỗ dựa tốt đẹp mới được, Đạo Thanh Vô Lượng tông là sự lựa chọn không tệ.
Nên nhiều đệ tử lén rời khỏi môn phái, đi lung tung tìm kiếm.
Bọn họ không biết Đạo Thanh Vô Lượng tông ở đâu, nhưng môn phái bá đạo như vậy chắc rất nhiều người biết, chịu khó hỏi thăm là được.